Chương 10:
Tiểu Chu mới kết thúc buổi xem mắt. Phận làm con cái, không nên để ba mẹ muộn phiền quá nhiều.
Thực tế, cô đã đi xem mắt rất nhiều lần, nhưng... đàn ông tiếp xúc với cô không bao giờ mở lời cho cuộc hẹn thứ hai.
"Quá mạnh mẽ, khiến tôi không có cảm giác cần được bảo vệ!"
"Quá hiểu biết, khiến tôi có cảm giác mình không được xem trọng!"
"Quá giỏi giang, khiến tôi... đố kị!"
Đó là một phần lời nhận xét của mấy gã xem mặt cô.
Tiểu Chu càng lúc càng chán nản bởi chuyện mối lái, nhưng, nhắc lần nữa, phận làm con, không nên làm ba mẹ muộn phiền thêm.
Kết thúc buổi xem mắt, cảm giác vẫn sẽ thất bại như vậy nên cô càng thêm uể oải.
"Lúc này, nên thúc lại tinh thần bằng một chút men mới phải!"
Nghĩ là làm, Tiểu Chu tự nhiên thấy mùi rượu phảng phất trong đầu óc liền hưng phấn. Cô đánh xe cẩn thận, dừng chân tại một Pub gần nhất.
Tiểu Chu ngồi vào bàn, rất nhanh, pha chế đã hồ hởi hỏi han.
- Công chúa xinh đẹp, em muốn uống gì đây!?
Tiểu Chu bật cười, vừa nhìn Menu vừa đáp người phục vụ.
- 32 tuổi rồi công chúa gì nữa!? Cậu nhìn mặt non choẹt, xem ra còn ít tuổi hơn tôi đó!
Bị hớ nên có xấu hổ, cậu phục vụ gãi gãi vành tai.
- Em xin lỗi, tại em thấy chị trẻ quá, lại không có đeo nhẫn cưới nên nghĩ chị vẫn đôi mươi!
Nghe thấy người ta khen trẻ, Tiểu Chu càng có hứng. Cô cười tươi tắn, thầm nghĩ "đây sẽ là quán nhậu quen của mình từ hôm nay!".
- Mà giờ phụ nữ các chị trẻ thật đấy! Ban nãy em cũng bị hớ như vậy. Chị ấy xinh đẹp lắm, phải nói là rất đẹp nga, sợ thiếu nữ 20 vẫn thua xa . Chị ấy vừa bước vào đã bao nhiêu gã mời rượu rồi.. Chị ấy cũng chưa lập gia đình nên em tưởng... Mà đâu biết chị ấy đã 34 rồi! Haha, thật sự xấu hổ quá!
Tiểu Chu có nghe nhưng cũng không biết nói thêm câu gì. Chủ đề này vốn là chủ đề ngắn vậy thôi, có lẽ nên dừng ở đây.
Nghĩ vậy, cô liền đưa trả Menu cho cậu phục vụ, lại nở nụ cười lần nữa.
- Scotch Whisky!
- Vâng!
Tiểu Chu thích những người nhanh nhẹn và lễ phép, ví dụ như cậu nhóc pha chế này. Cậu ta cố tỏ ra mình là người sành sỏi, vì môi trường làm việc cậu ta cần những điều này, nhưng, cậu ta vẫn để lộ ra sự ngây ngô của thanh niên mới lớn. Trẻ vậy, tốt nhất nên bớt am hiểu xã hội phức tạp, nếu quá lên, sẽ trở thành kẻ mà khiến người khác phải cảnh giác.
Nhận cốc Whisky từ cậu nhóc, cô đánh rượu sánh vòng tròn ba lần rồi mới bắt đầu nhấp môi.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi!
- À... Dạ em 28 rồi ạ!
Tiểu Chu bật cười, nâng mày nhìn cậu nhóc.
- Để râu không làm cậu già dặn hơn đâu! Tôi đoán nhé, không trên 25!?
Cậu ta bị cô "bắt bài" thì chịu thua lập tức. Một cái gật đầu bối rối.
- Ba ngày nữa em sẽ tròn 21 tuổi!
- Vậy coi như tôi đoán đúng! Cậu còn đi học không?
- Dạ... em bỏ học rồi ạ! Đây là công việc chính của em!
Giọng nói cậu ta đột nhiên tiềm ẩn ái ngại.
Gật thành nhiều cái, Tiểu Chu nhìn xuống cốc rượu, phản chiếu trên đó là gương mặt của bản thân.
- Cậu có thích công việc này không?
- D-Dạ? Vâng, đương nhiên em thích!
- Vậy ba mẹ cậu? Họ thích cậu làm công việc này!?
- ... Hai năm rồi em không gặp ba mẹ! Họ nói không muốn gặp em!
Tiểu Chu ngẩng lên, nhìn vẻ bối rối của cậu nhóc trước mặt một lúc. Không thấy lời đáp thêm nào nữa, chỉ là sự khó nói không biết bắt đầu từ đâu.
- Khi tôi đứng trước thềm chọn lựa tương lai, tôi đã có dự định tôi khát khao. Ba muốn tôi trở thành nhân viên bàn giấy giống như ba, làm tại công ty ba từng làm để không mất một đồng nào đi xin việc trong cái xã hội khó khăn này. Còn mẹ tôi, bà chỉ bảo tôi hãy làm điều tôi thích, miễn là tôi giỏi công việc đó là được! Đương nhiên, tôi nghe theo mẹ. Cậu biết đấy, khi bản thân đã muốn gì đó, chỉ cần một người ủng hộ sẽ càng thêm quyết tâm. Gia cảnh nhà tôi không được tốt như người khác, ngoài tôi ra, còn hai anh lớn nữa, nên ba tôi lo lắng cả về kinh tế. Nhưng sau cùng ba vẫn chịu thua tôi, để tôi học thứ tôi thích, làm ngành tôi muốn. Ba mẹ mà, có bao giờ thắng nổi con cái đâu!?
Sau một mẩu chuyện nhỏ về bản thân, Tiểu Chu nở nụ cười với cậu nhóc đang chăm chú lắng nghe từng lời cô nói.
- Họ không phải không thể thắng chúng ta, không phải họ không thể cản chúng ta. Chỉ là họ thương chúng ta quá nhiều mà "nhường" chúng ta mà thôi! Tôi nghĩ hai năm là quá dài, cậu nên về gặp ba mẹ. Không phải là những lời xin lỗi, mong họ tha thứ. Cậu hãy nói nhớ họ và rất thương họ. Bởi vì ba mẹ cậu cũng nhớ cậu và đợi cậu suốt hai năm rồi. Tôi chắc chắn điều đó!
Cô ngửa cổ, chỉ một hơi, đã hết sạch cốc Whisky trên tay.
Mấy lời tự nói ra, tự nhiên lại khiến cô thấy xúc động. Lạ lùng...
Cô là xúc động, còn cậu nhóc kia cả gương mặt đã ướt nhẹp vì nước mắt.
- C-C....cảm ơn chị.... Em nhất...nh-...nhất định sẽ về...về thăm họ...!
- Trời ạ, đàn ông con trai kìa!!! Cho tôi thêm một cốc nữa đi cậu nhóc mít ướt!
- V-VÂNG!!!