Nguyên buổi sang học tiếng Anh, buổi chiều học Tiếng Việt(Sao giống
trường Việt Úc quá vậy?).Tuấn Thanh cũng đã về lớp với Như, Huyệt Anh mừng biết
bao.Lâu rồi không gặp, cô cũng không thể cãi lại Tuấn Thanh, nó làm cô phát
điên. Những trận cãi vã giữa cô và cậu ấy luôn làm những người khác vỡ bụng
cười, họ đều xem là cặp đôi trẻ con chí chóe nhau.
Mamako cũng mừng hụt khi thoát khỏi cái cô nàng Linh Linh cứ đi cặp kè
theo cô quài. Nhưng Linh Linh dễ thương thiệt, đỡ hơn con nhỏ Heo đó.Mamako có
cảm giác Linh Linh rất thích Long, cứ mỗi lần cô đi nói chuyện, học bài chung
với Long là Linh Linh nhảy vô liền. Cô cũng chắc chắn là Quốc Lê thích Linh
Linh rõ rệt vì anh ta cứ ngắm đăm chiu Linh Linh và buồn khi Linh Linh tươi
cười, thân thiện với những người con trai khác.
Nhưng điều mà hai cô nàng mệt nhất giờ là…sắp xếp chỗ ngồi cho bốn anh
chàng , vụ sáng nay đang dở dang giờ ra sao đây. Cuối cùng thầy phán chỉ là lên
sân thượng lấy thêm bàn cho Kaishito và Phong.Huyệt Anh lẫn Mamako bật
ngửa lên vì chính hai cô phải đi lấy bàn
cho hai tên quay lại học. Mamako xưa nay trong hình ảnh của mọi người là thục
nữ duyên dáng nên được thầy cho phép không làm .Kết quả Huyệt Anh phải hai lần
lên lấy hai bộ bàn ghế xuống, ai nói nhỏ đó thục nữ, nó giả bộ thôi chứ giống
hết nhỏ bạn của nó trừ là không quậy bằng Huyệt Anh.
-Huyệt Anh nhanh lên, mau đi lấy bàn ghế cho Kaishito và Phong!
-Thầy ơi, mệt lắm!
-Đi đi Huyệt Anh cho giảm mỡ bụng!-Mamako vui sướng khi nghe mình không
cần làm , cười khoái chí rồi thêm câu chọc tức nhỏ bạn.
-Hahahaha.-Cả lớp ai cũng cười vỡ bụng bởi câu nói của Mamako. Huyệt Anh
ngồi vừa cười vừa khóc ròng. Long cũng cười rạng lên nhưng không phải vì chuyện
béo của Huyệt Anh mà là vì con nhỏ rất “thục nữ” sao không ai nhận ra là thục
nữ ai lại nói những câu này.Anh không hiểu sao lại thấy tức cười với Mamako.
Bảo Hưng kế bên ngồi cười to nhất, Huyệt Anh liếc qua sát khí nhìn Hưng.
Bạn thơ ấu gì đâu không bênh mà còn hùa theo. Hưng đúng là thấy rõ Huyệt Anh
vẫn còn béo nhưng đỡ hơn hồi đó nhiều, không phải béo mập không đi nổi mà là
Huyệt Anh ngồi xuống là thấy mỡ.
-Cái ông này, muốn chết à?
-Hahaha! Xin lỗi, Hihihihihi nhưng tôi không nhịn được. Mấy người khác
cũng đang cười mà? Hahahaha!
-Ông…Cho chết này !
-Ai da, sao bà quánh tôi?
Một cú Karate rõ đau lên đầu Hưng làm anh không cười nữa mà kêu lên đau
đớn may anh mạnh cỡ Kaishito chứ không chắc chết bởi cú của Huyệt Anh tặng. Mọi
người cũng phá cười lên với màng đánh nhau dễ thương của hai đứa. Ai cũng cười
vui trừ Kaishito mặt hầm hầm nhìn phía Hưng và Huyệt Anh, Phong không hề cười
mà tức giận nhìn Mamako cười với Long.
Thầy nghiêm khắc nhưng cũng lên tiếng cười với các học trò đáng yêu.
Thầy đành ra phán xét là Huyệt Anh chắc chắn là đi, kêu thêm ai phụ không.
Kaishito và Hưng liền lên tiếng khiến thầy lại khó xử, biết chọn ai giờ. Huyệt
Anh đứng lên chỉ thẳng vào Kaishito sẽ giúp cô vì lí do Hưng đang bị đau tay.
-Tôi đau tay nhưng không sao đâu , để tôi giúp bà!
-Thôi khỏi, ông ngồi đây đi, tôi và Kaishito đi lấy bàn. Tay bị vậy sao
mà bâng được?
Huyệt Anh lại cầm tay Hưng suýt xa, cô vẫn lo lắng cho anh. Hưng đỏ mặt
hẳn ra, tim anh đập liên hoàn.
Huyệt Anh và Kaishito cuối cùng rời khỏi lớp để lấy bàn ghế. Trên đường
đi, Huyệt Anh im phăng phắc không dám thốt ra từ nào, cô biết cô đã phạm tội
tày trời. Không biết cảm giác Kaishito giờ ra sao, cô đã không làm tròn trách
nhiệm của một người yêu. Nghĩ sao mà người yêu gì đâu mà cổ vũ cho kẻ địch còn
mát xa mà lãng quên đi người yêu mình. Nguyên tuần cô và Hưng rất vui vẻ bên
nhau, cô suýt quên béng đi Kaishito mà còn không xin địa chỉ đi thăm anh nữa .
Lên sân thượng lấy bộ bàn ghế, Huyệt Anh suýt vấp ngã vì cô bị trượt
chân may mắn làm sao Kaishito đã đỡ kịp cô. Huyệt Anh ngại ngùng chỉ nói thầm
trong bụng mà cảm ơn. Cô không dám nói chuyện với anh, không dám ngẩng mặt
nhìn. Kaishito mang bàn ghế xuống trước cô, Huyệt Anh đi theo không kịp. Vừa
xuống tầng khối 12 là nghe thấy một giọng nói vô cùng đáng ghét mà Huyệt Anh
bấy lâu nay không hề ưa. Giọng nói đó chính là của con nhỏ hoa khôi toàn trường
tên Hoa Âm lớp 11.5 .
-Cậu là bạn gái của Kaishito à? Cậu ấy vừa xuống bâng theo bộ bàn ghế ,
thì ra là bâng cùng cậu .
-Ha! Ừ, tôi không phải bạn gái mà là người yêu. Sao ghen à?
-Hahahaha! Sớm muộn gì hai người cũng chia tay nhau vì… cậu ấy thuộc về
tôi nên ghen chi? Sợ cậu ghen ấy!-Con nhỏ miệng mắm, muối này..
-Người yêu gì mà đi chơi với đứa con trai khác khi người yêu mình đang
nghỉ học nhỉ?-Câu nói của Hoa Âm đâm thẳng vào tim đen của Huyệt Anh. Cô biết
lỗi cô rồi,đừng châm chọc nữa mà!
-Thì sao? Nhưng Kaishito cũng là của tôi nên gì sợ hả thưa Hoa Âm tiểu
thư?- Huyệt Anh vênh mặt trêu lại.
-Cậu…đồ trơ trẽn…thôi! Vậy cậu có biết vì sao Kaishito nghỉ không?
-Tại sao?-Huyệt Anh thả bộ bàn ghế xuống mà lóng tay nghe.
-Cậu ấy …phải đi gặp vị hôn thê của mình và hai bên gia đình làm quen
nhau và vị hôn thê đó chính là tôi!Còn việc Kaishito nhờ cô làm người yêu vì
nghĩ cô sẽ là cái chìa khóa để anh ta không phải bị dính vô.
-CÁI GÌ?-Huyệt Anh muốn lăn ra ngã mà xỉu, cái gì mà hôn thê , cái gì mà
chìa khóa? Anh nghỉ một tuần mà không nghe điện thoại của cô là vì đi gặp hôn
thê là Hoa Âm. Không thể nào, không thể trùng hợp như thế, Kaishito chắc chắn
không muốn vì anh đang là người yêu cô mà…nhưng Hoa Âm lại nói cô là chìa khóa
để anh không bị dính…tất cả vậy là sao?
-Nói đúng hơn, anh ta lợi dụng cô!-Thấy vẻ mặt bàng hoàng, hoang mang
của Huyệt Anh, Hoa Âm mỉm nhạt vui lòng.
Tâm trí Huyệt Anh giờ như một đóng bùi nhùi, nó lộn xì ngầu. Những điều
mà Hoa Âm nói , từng câu làm cô suy sụp. Không, cô không tin, Kaishito không hề
lợi dụng cô vì..anh ta luôn ở bên cô khi cô buồn chán, luôn giúp đỡ, chăm sóc
cô, vừa nãy còn cứu cô sao anh ta có thể lợi dụng? Cô không tin.Hoa Âm dù là
hôn thê của anh nhưng chắc chắn Kaishito sẽ phản đối quyết liệt bởi vì chả phải
trong anh chỉ có cô sao?
-TÔI KHÔNG TIN! CÔ LỪA TÔI!
Huyệt Anh hầm hực bâng bộ bàn ghế chạy xuống tầng, cô thừa biết Hoa Âm
có tình cảm với Kaishito nên muốn cô và anh tắt ra đây mà! Ha! Huyệt Anh đây
không dễ bị lừa gạt bởi những câu bịa nhảm nhí như thế!
Giờ nghỉ trưa, Phong lạnh lùng đi ra chỗ xuống căn tin mua thức ăn.
Mamako vội vàng chạy theo bỏ Long đằng sau lưng đang định nhờ cô. Kaishito
không cảm xúc ra khỏi chỗ mà ra lớp, Huyệt Anh cũng chạy theo định xin lỗi, cô
cũng bỏ mặt Hưng phía sau đang muốn mời cô đi ăn .
Kaishito vẫn điềm tĩnh đi, Huyệt Anh rụt rè đi theo sau không dám ngẩng
mặt. Cả hai lại đi im phăng phắc trên hành lang yên tĩnh vì học sinh ai cũng
cuống căn tin hết rồi.
-Cậu ta là ai?
-Hả?-Giật mình, hốt hoảng, Huyệt Anh muốn rớt hồn ra xác để bay đi chỗ
khác khỏi phải đối diện với anh. Từ sáng giờ cô phát hiện tâm trạng anh chả tốt
miếng nào.
-Cậu ta…tên là Hưng…bạn thời thơ ấu của tôi.Có gì không?-Xí!! Huyệt Anh
là ai? Cô tuy là người yêu của anh nhưng là do bị anh ép nên làm thôi chứ…cô
đâu có tình cảm với anh, lại còn suy nghĩ thêm chuyện sáng, không biết có thật
không.
-Có gì không….ăn nói kiểu đó với tôi à? Cô quên cô là gì của tôi sao?
-Nè, để tôi nhắc lại cho anh nghe nha! Chính anh ép tôi làm nên tôi mới
làm người yêu của anh chứ làm gì có tình cảm, nếu giờ anh không phiền thì tôi
với anh có thể chia tay……
Rầm !
Kaishito bất chợt quay lại , đánh sầm vào tường, anh tóm gọn Huyệt Anh
như tóm được một con gà con, con gà con này thật lì lợm. Huyệt Anh sợ hãi,cô
tựa người vào tường đễ giữ khỏang cách với Kaishito. Cô nếu so với anh trông
thật nhỏ bé , anh thì to lớn biết bao. Ánh mắt nổi những ngọn lửa phừng phực
soi thẳng vào Huyệt Anh làm cô ớn lạnh , Huyệt Anh liếc xơ qua bàn tay vừa đấm
vào bức tường….Ôi trời, tường nức kinh khủng!Má ơi, cô chưa muốn chết dưới tay
cái tên kinh hoàng này.
Huyệt Anh cố gắng chạy thoát khỏi anh nhưng coi bộ hết đường, cô chạy
chỗ nào anh chặn chỗ đó.
-Cô vừa nói tôi và cô sao?-Giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng mang nhiều cảm
giác sợ hãi, không thoải mái chút nào.
-Chia….chia
tay….
-NÍN-Kaishito hét gầm lên , Huyệt Anh hoảng sợ , khuôn mặt trắng bệch,
tái xanh lên .
-Tha…tha
cho tôi….tôi sẽ không nói vấn đề này nữa…! Tôi xin lỗi!
-Cô không tình cảm với tôi ,còn dám nói chia tay…vì thằng kia đúng
không?-Kaishito lại gầm lên như sư tử. Huyệt Anh che mặt lại để không thấy cái
bản mặt yêu quái của Kaishito.
-Khoan…khoan…trước
khi muốn xử tôi cho tôi trăn trối lời cuối cùng!
-Nói đi?
-Anh đai màu gì môn võ nào dạ?-Kaishito đứng nghệch ra với cái câu hỏi
hết sức ngớ ngẩn của con nhỏ đang bị mình ép vào tường. Thay vì tưởng là
“Kaishito, tôi không thích ai ngoài anh đâu” hay là “Tôi xin lỗi, tôi chỉ thích
anh thôi” hoặc v.v….Thế mà lại là cái câu hỏi không đúng hoàn cảnh này.
-Lời trăn trối của cô đẹp ghê ấy?~~~Tôi đai đen Taewondo , kiếm pháp và
Judo!!!-Nhìn cái mặt bái phục, ngạc nhiên của Huyệt Anh làm anh càng phát cáu .
-Cô đừng tưởng là tôi không biết cô đang đánh trống lảng nghe chưa!
-Hihihihi!Thôi tha cho tôi nha! Hihihi!-Cái bản mặt sợ hãi lúc nãy trông
thật đáng thương giờ đã biến thành mây khói.Thay vào đó là cái bản mặt cười méo
mó , van xin anh.
-Vậy trả lời…cô không hề có tình cảm với tôi?- Lại cái bản mặt lạnh lùng
mang nhiều tà khí đáng ghét. Huyệt Anh cũng quay lại với khuôn mặt sợ sệt.
Từng câu nói trả lời, trả lời của Kaishito là từng bước đưa cái bản mặt
điển trai , quyến rũ kề sát vào cái bản mắt thỏ đế của Huyệt Anh.
Huyệt Anh không còn cách nào khác đành ra đòn karate nhưng chưa kịp thì
Kaishito bị ai đó đánh trả khiến anh té rầm xuống đất. Người đó không ai khác
là Bảo Hưng, anh kiếm Huyệt Anh quá chời để có thể cùng cô ăn cơm trưa thế mà
lại chứng kiến cái cảnh ngoài sức tưởng tượng của anh. Huyệt Anh bất ngờ trước
hành động bạo lực của anh bạn, đây là lần đầu cô thấy anh dung vũ lực. Hưng
ngày xưa là một người rất ngoan hiền, anh luôn dung những lí lẽ tuyệt vời để
đối phó thế mà giờ đây…trông anh không khác nào là một tên du côn. Biết là Hưng mạnh ngỡ ngang Kaishito nhưng cú
đấm vừa nãy của anh quá mạnh, nó làm một bức tường vững chắc vỡ sầm xuống sàn,
miệng Kaishito chảy ra máu. Huyệt Anh vội cầm tay Hưng chạy vì cô sợ Kaishito
sẽ đánh chết cậu mất bởi….anh ta là võ sư tới 3 môn lận..Hic! Kinh khủng!
Mamako cố gắng hết sức chạy theo sau Phong thế mà cũng bị mất dấu anh.
Người cô, mồ hôi đổ như nước. Lòng cô như lửa đốt, cô sợ Phong sẽ giận cô, sẽ
hiểu lầm giữa cô và Long.Sáng tới giờ, con người luôn vui vẻ chỉ toàn những tia
mắt hầm hực, khuông mặt tối sầm đến đáng sợ. Phong của cô, cô không cậu ta như
thế. Cứ chạy đi kiếm cậu mà không cần biết , cô đâm sầm vào ai đó. Mái tóc đen
được búi đuôi ngựa gọn gàng, chiều cao vô cùng dễ thương và quen thuộc, làn da
không hề trắng mịn mà ngâm ngâm như ngày nào cũng rang nắng , tất cả rất quen
thuộc và trở thành quen biết khi Mamako ngẩng mặt nhìn lên. Ôi trời! Người cô
vô tình đụng phải chính là Hoa, em của Long, em ấy tới đây làm gì?
-Ủa chị Mamako, chị học.. À,đúng rồi em quên mất chị học chung trường
anh Long mà!
-Hoa? Em tới thăm anh mình à?
-À không…em…đi thăm…vị hôn thê của mình !-Hoa mặt buồn, ngại ngùng cuối
đầu .
-Hả? Em mới 16 tuổi mà có hôn thê rồi?Ồ!!! Hohoho, chúc mừng em nha!
-Chị chọc em quài , vị hôn thê của em học lớp 11.7 ạ!
-Cái gì ? Chung lớp chị à? Vậy là ai? Là ai? Là ai? Em nói cho chị nghe
đi!Ai?-Mamako vô cùng bất ngờ, Hoa cũng ngạc nhiên không kém gì. Hai người đều
trợn mắt nhìn nhau, cô nàng hoa “màu mè” kêu Mamako đoán. Gợi ý là: Một người
nhà giàu, rất đẹp trai, và Hoa chỉ nghe loáng thoáng là đại ca trường. Gợi ý
này đã tạo nhiều tảng đá nặng mấy kí vào đầu Mamako, trong đầu chỉ nghĩ người
“Kaishito”, không lẽ con người thân thiện, hài hước cô đang nói chuyện này là
tình địch của Huyệt Anh?
-Kaishito à?
-Trời! Sao chị lại ngốc vậy, anh Kaishito là bạn thân của vị hôn thê của
em!
Lần này là mấy tấn tảng đá đè đầu, đè người tùm lum trên cơ thể Mamako.
Hoa, đứa em gái hài hước, dễ thương, dí dỏm, mạnh mẽ, thân thiện với cô lại là
kẻ thù của Mamako. Cô không tin….đúng rồi không chỉ có Kaishito là đại ca
trường, đẹp trai hay nhà giàu mà Phong cũng không kém. Người cô giờ bàng hoàng,
không thể nào mà thốt ra được từ nào hết.
Không khí trở nên im lặng đến kinh
hoàng, Hoa không thể biết nhưng điều mình vừa nói là đúng hay sai? Cô tò mò với
thái độ của bà chí nâu vàng này.
-Là…..là Phong……Phạm……Phạm Trương Hoàng Phong hả em?- Phải mất nhiều
giây phút, Mamako mới nặng ra chữ, chữ thành câu. Câu hỏi chứa sự run rẩy và sợ
hãi.
Khóe môi của Hoa bắt đầu họat động, Mamako đặt hết niềm tin vào cái khóa
miệng vô tội đó. Làm ơn , làm ơn hãy là không đi! Những chữ cái, âm vần cộng
thêm dấu tất cả chỉ để biến thành một tiếng nói duy nhất…
-Đúng!
Đoàng….đoàng….đoàng….
Mamako liền đứng hình , cái hồi hộp, lo âu trong cô giờ đã tăng cực
mạnh, nó mạnh mẽ trong người cô không biết bao giờ .
-Sao vậy chị! À, có phải Phong ỷ là đại ca ăn hiếp chị không? Đừng lo,
em sẽ xử ảnh!
Nhỏ hơn tuôi nhưng còn xưng tên, sao nghe thân mật quá vậy?Nó rất thân
mật như…hai người đã làm vợ chồng vậy. Không , không, cô không tin điều này.
Chả phải do sang giờ cô không để tâm anh mà lo cho Long , Phong đã tức giận tới
mức nào, cái đó chả phải là “ghen” hay sao? Nó còn nghĩa là anh thích cô, anh
yêu cô mà sao giờ lại kết hôn một người kah1c mà không phải cô? Không, cô phải
đi tìm Phong để giải thích rõ chuyện này.
-Chị phải giải quyết chút chuyện Hoa à, bye em nha!
-Á! Chị Mamako!
Mamako vừa đứng lên để tiếp tục nhiệm vụ kiếm Phong thì đã ngã người
xuống cỏ sân. Chỉ vì quá sốc , quá đau lòng, không muốn tin nhưng vẫn tin. Các
bước đi chập chờn và kết cụa, với thân hình nhỏ bé, yếu ớt, Mamako liền ngã mà
ngất. Hoa sợ hãi la lên, khi cô chưa kịp tới đỡ thì một bóng đen vụt nhanh ra,
ôm Mamako vô lòng mà liên tục gọi tên cô.
-Mamako…Mamako…Mamako! Cậu sao vậy? Dậy đi…dậy đi! Mamako, Mamako à!
Chết tiệt ! Hoa em đã nói gì với chị ấy hả?
-Anh…..Anh hai?
Con người bóng đen nhanh vụt , liên tục gọi Mamako và ôm cô vào
lòng…chính là Long, anh hai của Hoa. Hoa ngẩng người nhìn anh hai mình ôm..một
đứa con gái chỉ quen biết sau một thời gian ngắn, còn lo lắng, gọi to tên người
con gái đó….còn nạt đứa em gái mang hết tấm lòng kính quý dành cho cậu suốt mấy
năm liền. Xưa nay, anh ta không hề nạt Hoa câu nào mà giờ đây chỉ vì….một người
con gái quen biết chưa hết đã mắng cô. Khuôn mặt ít biểu hiện cảm xúc giờ trở
nên tức giận chỉ vì…..người con gái đang trong vòng tay anh.Hoa sợ sệt vì đây
là lần đầu tiên anh to tiếng với cô.
-Em …em tình cờ đâm vô người chị ấy…. rồi chị Mamako hỏi em tới đây thăm
ai…. em trả lời là thăm vị hôn thê của mình….chị ấy hỏi là ai…..em nói là anh
Phong…!
-Trời! Sao em lại nói với Mamako những điều đó! Em có biết Mamako là bạn
gái của Phong không?
-Cái gì? Vậy sao anh ấy còn làm hôn thê với em, còn đồng ý sẽ cưới em?
-Em là đồ ngốc!
-Sao anh lại la em?
-Thôi đôi co với em ,anh mệt quá! Mau đưa
Mamako lên phòng y tế, em không đi à?
-Em…em…đi!
Chưa bao giờ, chưa bao giờ Long lại vội vàng như thế, không phải vì cô
mà là vì một đứa con gái quen biết nhau đúng một tuần. Tim Hoa đau nhói lên ,
nó làm cô không thể nào chạy nổi, không thể chạy theo anh ấy được. Hoa đứng
nhìn hình bong dáng anh mình bế Mamako chạy lẹ tời phòng y tế. Không! Cô không
thể yếu đuối, gạt bỏ cái dự bực mình, đau nhói trong lòng. Giờ cô phải cùng anh
mình giúp chị Mamako. Cô rất biết công ơn của Mamako khi giúp bà mình, và công
hướng dẫn Long.
Long như nghe được những bước chạy theo của Hoa không kịp, anh vội giảm
tốc độ để cô em gái có thể đuổi theo kịp. Mái tóc đen dài cột gọn lướt qua mặt
anh . Anh bế Mamako, rất lo cho cô những cũng không rời mắt khỏi cô em tinh
nghịch của mình.
Mamako được đưa tới phòng y tế, khuôn mặt trắng mịn làm Long không muốn
dứt tay ra, hai cái má thật dễ thương. Sáng nay anh định lấy cái tép cam ra
nhưng vì hai cái má trắng mượt trông đáng yêu
nên anh định muốn rờ nó nhưng bị…cái tay vu vơ, vô duyên lơ lững trên
không.
Hoa thấy cảnh tượng đó làm cô rất bực mình nhưng cũng rang nở nụ cười
nói chuyện với đứa anh kính trọng tuy nụ cười có hơi giả tạo.
-Cô y tá nói chị ấy không sao, ngủ chút sẽ khỏi!
-Ai kêu em nói chuyện đó cho Mamako hả!
-Em…em…XÍ! Anh có cần to tiếng với em như thế không?
Mặt Long đã nóng giờ còn nóng hơn. Anh nhăn mặt nhìn Hoa. Hoa tuy sợ
nhưng cô dũng cảm, cô có làm gì sai đâu mà sợ chỉ là vô tình thôi mà! Anh tuy
hung dữ nhưng là anh cô, cô sợ gì?
Sợ gây ồn cho phòng, Long nắm chặt tay Hoa
kéo ra ngoài hung hổ Hoa đau, cô rất đau
không chỉ ở tay mà còn ở trong lòng nữa, ngay tim.
-Em quá đáng lắm rồi! Em xem hậu quả em dành cho Mamako nè!
-Em vô tình , đâu có biết nếu biết em đã không nói!
-Câm !
-Anh…..Anh hai…..sao anh…sao anh lại mắng em?
-Cái gì hả? Anh là anh hai em, bộ không có quyền hả?
-Nhưng từ trước giờ anh có bao giờ nạt em đâu ? Sau giờ …..anh…anh thích
chị Mamako đúng không?
-Em đng nói gì vậy?
-Anh quan tâm chị ấy, lo lắng chị ấy….ôm chị ấy, còn la em nữa vì chị
ấy. CÁI ĐÓ KHÔNG GỌI LÀ YÊU HAY THÍCH À?
-Anh…
-Hahaha! Tuyệt đó, vậy sau này chị ấy sẽ là chị dâu em, em sẽ cưới người
chị ấy thích . Anh à, anh cẩn thận anh buồn nha, vì chị ấy không mang tình cảm
của chị cho anh đâu! Không bao giờ!
Chát!
Một dòng suối đỏ tươi chảy ra từ đôi môi xinh xắn của Hoa, hai bên má
đều ngâm giờ bên chỉ đỏ chót nhưng bị bàn tay Hoa che lại. Đường cong huyết
soẹt qua ngay má Hoa, ngừng lại khi bàn tay Long cũng ngừng . Long vẫn giữ vẻ
mặt lạnh lùng , tức giận nhìn cô em gái mình.
-Em đang nói gì vậy Hoa? Em nói vậy, làm vậy có biết chị Mamako sẽ buồn
lắm không?
-Anh….anh….đánh em…..anh đánh em sao?
-Hoa?
-Em hiểu rồi! Anh đã thích chị ấy , không
yêu luôn mới đúng! Hic- Từ đôi mắt của Hoa, những giọt nước cùng nhau chảy
xuống.
-Anh…..
-Anh đành em chỉ vì người con gái anh yêu!Em chúc mừng anh đã kiếm ra
tình yêu của mình!Hic!
-Hoa, em thôi nói nhảm đi! Anh đưa em về cho!-Long bắt đầu dịu lại với
Hoa.
-TRÁNH XA EM RA, EM TỰ VỀ ĐƯỢC ! ANH Ở LẠI MÀ LO CHO CHỊ ẤY ĐI!
Hoa mang khuôn mặt đầy nước mắt chạy ra trường bỏ mặt Long lại. Long rối
tung lên , cảm giác trông anh sao lạ thế. Khi thấy Mamako ngất , anh rất lo
lắng và bực mình Hoa, muốn chửi em ấy để hạ nhưng khi đối đầu với Hoa, nhìn
những giọt nước mắt của em ấy. Long có cảm giác buồn bực, nó đau , không biết
đau như thế nào.
Mamako ngủ say không biết gì, vậy cũng đỡ cho cô. Long nhìn cô chăm chú,
bước vô phòng , xờ những lõn tóc nâu vàng của Mamako, anh thấy cơ thể mình dịu
lại, thoải mái hơn. Anh đang bị gì đây? Không lẽ Hoa nói đúng , anh yêu cô?
-Mamako mau tỉnh đi để giải thích cho tớ hiểu rõ có phải tớ yêu cậu
không?