“Còn tức giận vì chuyện lần trước sao?” William hơi nghiêng người về phía trước, ngữ điệu như là đang dỗ dành người khác vậy.
Eva hồ nghi nhìn sang Chu Trù, dùng ánh mắt thăm hỏi quan hệ của cậu và William.
Trái lại là Anson mở miệng, lời nói ra khiến người ta phình mạch máu.
“Thực xin lỗi, anh Goodwin. Tôi tin rằng so với kỹ thuật hôn vụng về của anh, Dean càng ưu ái kỹ xảo trên giường của tôi hơn.” Anson mắt chứa ý cười, khiến người ta căn bản không cách nào phân biệt anh phải chăng lại đang đùa giỡn.
Eva chú ý thấy đôi mắt đã nổi hàn quang của Chu Trù, không để lại dấu vết mà kéo cậu rời khỏi khí trường của hai người đàn ông này.
“William Goodwin hơn ba mươi tuổi đã trở thành CEO của Massive, sau lưng anh ta chắc hẳn có chỗ dựa không thể xem thường. Anh ta không chỉ là gã đàn ông hào phóng thỏa đáng hóm hỉnh như vẻ ngoài thoạt nhìn đâu.”
“Eva, cô muốn nói điều gì?”
“Dean, nếu như cậu thực sự thích đàn ông, người đó chí ít không thể là William Goodwin. Đương nhiên, tên Anson kia cũng không được.” Thanh âm của Eva rất bình tĩnh.
“Không có “nếu như”, nếu muốn tôi thích, cũng là lựa chọn cô.” Trong lòng Chu Trù một tiếng thở dài, vì sao ngay cả Eva cũng cho rằng mình với Anson hoặc là William cấu kết chứ?
“Thật sao?” Eva nở nụ cười, chân thực đến vậy, cô vươn tay đặt lên bả vai Chu Trù, “Vậy liền khiêu cũ một bản cùng tôi đi. Tango của cậu khiến tôi ấn tượng sâu sắc đấy.”
“Thế nhưng hôm nay chúng ta chỉ có thể nhảy điệu Waltz thôi.” Chu Trù ôm eo Eva, dẫn cô vào sàn nhảy.
Hai người thỉnh thoảng thì thầm bên tai đối phương, Eva bị mấy câu bông đùa ngẫu nhiên của Chu Trù chọc cho cười khẽ không dứt.
Người có mặt tuy rằng sắc mặt bình tĩnh mà tiếp tục bước nhảy của mình, lại đều mơ hồ cảm thấy cái vị người thừa kế đến từ nhà phú hào kim cương này là bồ mới của Eva.
Rất nhanh, Chu Trù liền cảm thấy rốt cuộc không nhảy nổi nữa. Bởi vì Carter đứng bên sàn nhảy đang cầm ly rượu nhìn chằm chằm vào hình bóng cậu và Eva. Rất rõ ràng nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này trên một trình độ nào đó bị lạnh nhạt, mà đường nhìn lom lom vào bóng lưng Chu Trù của cậu ta đủ để đốt ra thành cái động.
Thật không dễ dàng chịu đựng đến một khúc kết thúc, Chu Trù dẫn Eva trở lại bên sàn, Carter cuối cùng đã tìm được cơ hội nghênh đón.
“Eva, không biết cô có nguyện ý đến thư phòng của tôi ngồi một chút hay chăng? Tôi vừa mới bắt đầu quản lý nhà Lippman, có chút vấn đề rất muốn xin cô chỉ dạy.”
“Đương nhiên, tôi cũng rất có hứng thú muốn biết vấn đề của cậu là gì?” Eva mỉm cười một cái, “Dean, cậu để ý không?”
“Nếu như Carter có thể đồng ý cho tôi tham quan bộ sưu tập nghệ thuật của cậu ấy một chút, tôi liền chẳng để ý gì cả?”
Carter bày ra một nét cười khẽ, vươn tay vẫy vệ sĩ của mình tới, “Đưa cậu Dương đến phòng cất giữ trên lầu.”
“Cảm ơn, mọi người tán gẫu lâu một chút nhé.” Chu Trù cởi mở mà cười một cái, vươn tay ấn ấn khuyên tai kim cương trên tai.
Phòng cất giữ của Carter có thể xưng là cung điện Louvre cỡ nhỏ. Chu Trù hai tay đút túi, đứng trước họa tác thưởng thức. Sau lưng cậu là người vệ sĩ cường tráng nọ. Khi Chu Trù ngắm đến say mê lùi về sau một bước, vừa vặn va lên người người vệ sĩ kia.
“Xin lỗi, thưa ngài.”
Chu Trù nhướn mày, “Tôi thế nào lại không ý thức được mình cần được theo sát bảo hộ?”
“Ngài là vị khách quan trọng của ngài Lippman.”
Chu Trù lắc lắc đầu, “Không, Carter là muốn anh theo sát bảo vệ những tác phẩm nghệ thuật này của cậu ta. Lần đầu tiên là muốn mạng của tôi, lần thứ hai là coi tôi như trộm, tôi nghĩ tôi chịu không nổi thêm lần nữa đâu. Anh giúp tôi nói với Eva, tôi về trước đây.”
Người vệ sĩ kia lập tức thông qua bộ đàm liên hệ với Carter, anh ta trái lại tận chức tận trách mà đem nguyên văn lời của Chu Trù thuật lại một phen. Carter hiển nhiên không thể không chú ý đến Eva ở đối diện mình, chỉ đành cho lui vệ sĩ, tùy ý Chu Trù ở lại trong phòng cất giữ.
Đợi đến khi vệ sĩ rời đi, Chu Trù như cũ bảo trì tư thái thưởng thức họa tác.
“Nói cho tôi, notebook của cậu ta ở đâu.”
Máy liên lạc đút trong tai truyền tới thanh âm của Leslie, “Phòng ngủ chủ nhân lầu trên.”
“Thế thì điều tôi muốn hỏi là, tòa lầu này phải chăng mỗi tầng đều có vệ sĩ?” Chu Trù hoạt động ngón tay mình một chút, dưới sự bách bất đắc dĩ có lẽ cậu phải ra tay ẩu đả.
“Chí ít hôm nay phần lớn vệ sĩ đều bị điều xuống dưới lầu bảo vệ những kẻ quan chức phú hộ kia.”
Chu Trù lách qua cô hầu gái quét dọn phòng, né tránh vệ sĩ đang tuần tra, đến cửa phòng của Carter.
“À há, khóa mật mã.” Chu Trù ấn ấn huyệt thái dương, “Leslie, tôi cá rằng anh biết mật mã.”
“Z-1-4-B-2-6.”
“Anh quả nhiên là hacker số một mà.” Chu Trù cười nói.
Cửa mở, Chu Trù lẻn vào, đem cửa khóa lại, nhanh chóng tìm được notebook kia, không cần khởi động không cần chờ đợi, Chu Trù đem ổ flash cắm vào trong máy tính, gõ ngón tay nhìn đồng hồ của mình.
Nhanh chút nào, nhanh chút nào… Cậu cũng không muốn đụng phải Carter đột nhiên về phòng đâu.
“It’s done.”
Một câu nói này như được đại xá, Chu Trù quyết đoán rút ổ flash về lại bên cửa, tỉ mỉ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tốt lắm, không có ai.
Cậu mở cửa ra, theo đường cũ trở lại phòng cất giữ.
Có lẽ đã đến thời điểm bữa trưa, cuộc đàm thoại của Carter cùng Eva đã kết thúc. Khi Chu Trù vừa xoay người, liền trông thấy Eva mang ý cười đứng ở sau lưng cậu.
“Cậu thích bức họa này sao?”
“A, tôi cũng không dám nói là rất thích, ngộ nhỡ nếu cô thỉnh cầu Carter đem nó tặng cho tôi, vậy thì liền gay go rồi.” Chu Trù nửa đùa nói, quả nhiên liếc thấy khóe miệng Carter cơ hồ sắp co rút rồi.
“Thế nhưng tôi cá rằng, bức họa này giống như phụ nữ vậy, chỉ có khoác tay người phụ nữ của kẻ khác cậu mới vui vẻ thưởng thức.” Eva khoác lên tay Chu Trù.
“Thế nhưng khoác tay người phụ nữ của tôi, lại khiến tôi an tâm.”
Hai người cười đi ra khỏi phòng cất giữ.
Đình viện nhà Lippman cũng phi thường ưu nhã, Eva dừng lại ở ban công lầu hai, cười nói, “Carter, cậu để bụng tôi dùng bữa trưa ở đây không?”
“Đương nhiên không để bụng, cô thích sân vườn nhà chúng tôi là vinh hạnh của tôi.” Carter nhìn Chu Trù một cái, từ nét cười trên môi cậu ta có thể nhìn ra, vụ làm ăn của cậu ta cùng Eva tám phần là bàn bạc rất thuận lợi.
“Vậy tôi liền để Dean lại chỗ này bồi cô. Dưới lầu còn có khách khứa cần tôi tiếp đãi đây.”
Rất nhanh, bữa trưa liền được bưng lên ban công. Rất rõ ràng, Carter vì chiêu đãi Eva mà hao tốn tâm sức, tuy rằng chỉ có vài món ăn lại hao đủ tâm tư.
“Tôi chính là thích yên tĩnh như vậy.” Eva chống đầu ngắm phong cảnh ngoài ban công.
Đài phun nước rực rỡ dưới ánh mặt trời, cây cối được cắt tỉa thành hình, còn có chim chóc vô ưu vô lự ríu ra ríu rít.
“Tôi biết kỳ thực cô không thích tiệc tùng thượng lưu kiểu này.” Chu Trù hít vào một hơi.
Hai người im lặng mà dùng bữa, ngẫu nhiên Eva bị lời tinh nghịch của Chu Trù chọc cười.
Một người phục vụ bưng điểm tâm đi lên. Eva lúc này đang che miệng cười, thình lình Chu Trù xốc khăn trải bàn lên, “Nằm sấp xuống!”
Tiếng chén bát vỡ tan phi thường vang dội, tốc độ dao ăn từ trong tay Chu Trù ném ra kinh người, cắm vào mu bàn tay tên bồi bàn, trong nháy mắt súng rơi xuống, Chu Trù một cú trở mình tiếp lấy nó, quỳ một gối xuống, nòng súng trỏ về phía tên sát thủ cải trang bồi bàn kia.
“Eva! Eva!”
Eva ngã ở dưới ghế dựa, vươn tay đè ngực mình, huyết dịch theo kẽ ngón tay rớm ra, không cách nào phán đoán ra chỗ cô bị bắn trúng là tim hai phổi.
Trong bất chợt, tên sát thủ nọ nhanh chóng rút ra một khẩu súng khác, Chu Trù quyết đoán kịp thời bắn trúng ngực đối phương.
“Eva! Eva!” Chu Trù tiến tới, giúp cô đè miệng vết thương.
Khớp hàm Eva run rẩy, mở miệng hỏi, “Hắn chết rồi sao?”
Chu Trù đè lại vết thương của Eva, căn bản không rảnh bận tâm người nọ là sống hay chết.
Hai tiếng súng vang này đã dẫn bảo vệ tới, trên hành lang truyền tới tiếng chạy vội.
“Chịu đựng, Eva.” Biểu tình của Chu Trù lạnh lùng và nghiêm nghị, cậu nhìn vào hai mắt Eva, gào lên với người tới trên hành lang, “Gọi xe cứu thương nhanh lên! Nhanh lên!”
Khi Carter từ trên lầu chạy qua, trông thấy bộ đồ ăn vỡ vụn đầy đất, Eva ngã trong vũng máu, cùng với Chu Trù áo xống lộn xộn đè lên vết thương của cô, không khỏi lùi lại phía sau hai bước.
“Điều này… làm sao có thể…”
Anson vẹt đám người ra đi đến gần Eva, ngồi xổm xuống, trên mặt thu lại nét cười bất cần đời.
“Là… tim sao…” Eva run giọng hỏi.
Chu Trù nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói, “Đừng sợ, lượng máu chảy này, hẳn là phổi.”
Eva ho khan hai cái, nở nụ cười khổ.
Rất nhanh nhân viên cấp cứu đã đến, vệ sĩ của Eva cũng chạy tới, Chu Trù lúc này mới buông tay ngồi bệt trên đất, nhìn Eva được nâng đi.
Cả bữa tiệc sinh nhật tan rã trong không vui.
Kỳ thật khung cảnh súng đạn và đổ máu này Chu Trù không phải chưa từng thấy, cũng từng có cảnh sát quốc tế kề vai chiến đấu ngã xuống, thế nhưng ở trường hợp hiện tại, Chu Trù không thể làm bộ trấn định.
Cậu ngồi nguyên tại chỗ, hai tay dính máu đặt trên đầu gối, một bộ đờ đẫn.
Carter ra hiệu vệ sĩ đi tới kéo Chu Trù dậy, không nghĩ đến Anson lại làm một dấu tay để Carter và người của cậu ta rời đi. Carter ngập ngừng, vẫn là mang người của mình đi.
Ban công một mảnh an tĩnh, chỉ có máu tươi lưu lại trên mặt sàn và những mảnh vỡ chứng minh tất cả vừa mới từng phát sinh.
Anson nhàn nhạt cười, châm một điếu thuốc đưa cho Chu Trù.
Chu Trù lắc lắc đầu.
Anson ngồi xuống bên người cậu, hút thuốc nhả ra vòng khói, “Đây là chuyện thường thôi, nếu như Eva chết, tôi cá rằng cô ấy trước lúc này đã củng cố tinh thần vô số lần rồi.”
“… Vậy anh thì sao? Anh cũng vô số lần tưởng tượng mình sẽ chết thế nào sao?” Chu Trù phì cười một tiếng.
“Tôi sẽ không dồn tâm trí đi nghĩ đâu, bởi vì tôi cuối cùng cũng phải chết. Nghĩ cùng với không nghĩ, ngày đó đều sẽ đến thôi.” Anson lần nữa đưa điếu thuốc đến trước mặt Chu Trù, “Em thật sự không cần?”