Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 78



Thế nhưng súng của Chu Trù vẫn nhanh hơn, góc độ của cậu không đủ để bắn trúng Gable, nhưng lại bắn lên con dao găm kia. Nó bay xẹt qua gò má Anson, mắt Anson không chớp lấy một cái, một súng bắn trúng giữa mày Gable.

Chu Trù thở dài một cái, “Tôi cho là anh định bỏ qua cho hắn.”

Anson mắt lạnh nhìn thi thể Gable, mắt hắn mở thật to.

“Tôi không chịu được phản bội. Tất cả người tôi thuê, tôi đã cho họ trăm phần trăm tín nhiệm.” Trên mặt Anson không có tức giận không có thất vọng, anh chỉ coi hết thảy là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới trong đời, “Chỉ là tất cả tín nhiệm, đều phải trả giá thật lớn.”

“Cho nên đừng quá tín nhiệm tôi.” Chu Trù đè tai nghe, nghe Leslie nhắc nhở.

“Tôi vĩnh viễn không cách nào tín nhiệm em, bởi vì tôi đối với em là lo được lo mất.” Anson đưa tay kéo băng đạn cùng lựu đạn trên người Gable.

Lúc này khói mù từ từ tản đi.

Thần sắc Chu Trù trong nháy mắt trầm xuống, một phen đè Anson ngã xuống.

Ngay tại một khắc đó, có người từ chỗ cao hướng xuống bọn họ xả súng ầm ầm một trận. Anson cùng Chu Trù lăn đến dưới đài thí nghiệm, cho đến khi trận tiếng súng điên cuồng kia kết thúc.

“Leslie của em nói thế nào?”

“Trên lầu có hai tên vác súng máy chờ đem chúng ta bắn thành tổ ong.” Chu Trù đổi sang súng trường đột kích, “Đoán thử xem, là tôi nhanh hơn hay họ nhanh hơn?”

Anson một phát ấn cậu lại, Chu Trù giật giật, Anson càng dùng sức mà đem cậu ấn về, “Con mẹ nó em điên rồi sao?”

“Tôi điên bằng anh sao? Chúng ta bây giờ chỉ còn dư lại hơn hai mươi phút, Leslie nói cho tôi biết anh ấy kiểm tra ra được bắt đầu từ tầng dưới cùng của căn cứ nghiên cứu, mỗi tầng đều được cài trang bị gây nổ, mà Marin đã khởi động chúng rồi!”

“Tôi nói là, muốn điên thì cũng là chúng ta cùng nhau điên!”

Nói xong, Anson bất chợt ném một trái lựu đạn ra ngoài, quả không ngoài dự liệu nghe được tiếng súng điên cuồng, lựu đạn ở giữa không trung nổ banh ra, cơ hồ chỉ trong nháy mắt Anson đứng phắt dậy nổ súng, chỉ trong mấy giây lẻ tẻ mà đốm lửa cùng lực xung kích lúc lựu đạn nổ còn chưa tản đi, Anson cùng Chu Trù đã bắt đầu bắn càn quét.

Khi họ bắn trúng đối phương thì thỉnh thoảng có đạn bắn lên áo chống đạn của họ. Năng lực né tránh của Chu Trù còn nhanh hơn trực giác, đạn của Anson điên cuồng đến nỗi đối phương không có thời gian nổ súng vào anh. Hai gã trên lầu đã ngã xuống, đạn của Anson vẫn như cũ biểu diễn khúc nhạc cuồng bạo.

Cho đến Chu Trù kéo anh trở về, “Tôi biết anh căm hận những tên phản bội anh kia nhưng tôi không muốn anh lãng phí đạn như vậy!”

“Chúng ta đi.”

Anson đi đằng trước Chu Trù, Chu Trù quay lưng lại quan sát bốn phía.

Hai người duy trì tư thế lưng dựa lưng đi vào lối đi lên tầng trên, không cần hoài nghi, nhất định còn có người mai phục ở nơi này, nhưng bọn họ không có thời gian giằng co nữa.

“Keller —— tôi biết anh đang chờ tôi ——” Anson cao giọng nói.

Đáp lại anh chỉ có tiếng vọng.

“Camera trong lối đi an toàn bị hư hại.” Đây là gợi ý của Leslie, nói cách khác Keller đã phát hiện thiết bị giám sát ở chỗ này đã bị người khác không phải Marin khống chế.

“Keller… người này rất lợi hại.” Anson cười giễu một tiếng, “Nhưng tôi hiểu hắn.”

“Anh định làm gì?”

Xông ra chính là chịu chết.

“Thẳng tiến thôi.”

Nói xong, Anson cầm lấy súng trong tay Chu Trù, tháo băng đạn ra, đem một viên đạn to cỡ cái bút mực đẩy tới chỗ lắp băng đạn, xoay tròn rồi vặn chặt, “Đây mới là chỗ hấp dẫn nhất của khẩu súng này.”

“Ồ?” Chu Trù nhướn mày, cậu cho tới giờ đều sẽ không khinh thường vũ khí nhà Lorenzo thiết kế. Trước đó lúc lắp băng đạn cho khẩu súng trường đột kích này cậu đã chú ý tới thiết kế đặc biệt đó.

Nói xong, Anson ló nửa người ra, ngắm chuẩn cửa an toàn dày nặng bị khóa chặt mà bóp cò.

Sức giật của phát súng kia rất kinh người, cả người Anson ngã về phía sau, trong nháy mắt khi Chu Trù túm anh lại, tiếng vang lớn khi cánh cửa an toàn kia bị nổ tung làm cho cả tòa nhà đều chấn động.

“Đi!” Anson mới vừa ổn định, liền đem súng ném trả lại cho Chu Trù, rút ra hai khẩu súng lục cài ở chỗ mắt cá chân anh, thoăn thoắt thay băng đạn rồi xông ra ngoài.

Chu Trù theo sát phía sau.

Phát súng vừa rồi của Anson uy lực sánh ngang pháo hỏa tiễn, chỉ là lực xuyên tập trung hơn hỏa tiễn. Bọn họ không cần tự đi mở cánh cửa kia rồi trở thành bia ngắm cho Keller nữa, mà lực xung kích của phát súng kia đủ khiến Keller cùng người của hắn tạm thời mất đi năng lực phản ứng.

Vẻn vẹn có hai giây, Anson cùng Chu Trù đã đi tới trước cửa, ngay khi có nòng súng thò ra từ cái lỗ hổng bị nổ ra, Chu Trù quả quyết tháo lựu đạn bên hông xuống rồi ném tới.

Oành một tiếng, Anson cùng Chu Trù vọt vào cửa.

Nhìn thấy hai người bị nổ thương ngã ở nơi đó, một người trong đó còn chưa mất đi tri giác, đưa tay lần xuống lựu đạn bên hông mình ý đồ cùng Anson đồng quy vu tận.

Anson đá văng lựu đạn của tên kia ra, ngắm thẳng vào đầu hắn chính là một súng, “Tạm biệt, Joshua.”

“Anh biết tên của hắn?” Chu Trù quay đầu đi chỗ khác, cậu không có tâm tình thưởng thức hình ảnh Anson giết người.

“Tất nhiên biết chứ, hắn làm cận vệ của tôi suốt sáu năm.” Trong thanh âm của Anson nghe không ra bất kỳ gợn sóng tâm tình gì, nhưng Chu Trù biết một phát bắn chết Joshua là sự nhân từ lớn nhất Anson dành cho hắn, nếu là người bình thường Anson sẽ để cho hắn sống không bằng chết.

Chẳng qua phản bội chính là phản bội, bất kỳ lý do gì cũng không thay đổi được sự thực Anson bị phản bội.

“Nơi này có bóng dáng vị ‘Keller’ kia của anh không?” Chu Trù giương súng nhìn quanh bốn phía.

“Xin lỗi, tạm thời không có.”

Bọn họ đi tới chỗ giao giới của tầng ngầm thứ nhất với tầng trên, hai bên lối đi là phòng thí nghiệm, ai cũng không cách nào biết được Keller sẽ từ trong phòng thí nghiệm nào lao ra.

“Người của Keller còn dư lại mấy?”

“Bọn họ là cả một tiểu đội.”

“Ơn Chúa, thêm Keller ở trong đó, chúng ta còn phải đối phó tám người.” Chu Trù hừ lạnh một tiếng, thiết bị theo dõi trên hành lang đã hoàn toàn bị phá hỏng rồi.

Trong ống nghe truyền tới tiếng Leslie, “Tình huống cụ thể hiện tại của các cậu.”

“A… chúng tôi đến mê cung của Pan rồi, anh đoán thử xem trong số nhiều phòng thí nghiệm thế này, người của Keller nấp ở gian nào?” (trong phim Mê cung của Pan/Pan’s Labyrinth)

“Không hề gì, tôi đã hack vào hệ thống, tất cả cửa phòng thí nghiệm đều sẽ khóa lại.”

“Leslie… anh chính là Thượng Đế.”

Sau khi đáp lời, Chu Trù cùng Anson hạ thấp người xuống từ trước hành lang đi xuyên qua.

Quả nhiên, lúc đi ngang qua phòng thí nghiệm số 2 và số 4, có người cố gắng đẩy cửa phòng thí nghiệm đi ra, thế nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là cửa vốn khép hờ lại hoàn toàn bị khóa lại.

“Thật may mắn, ít nhất chúng ta không cần giết họ.” Chu Trù hạ giọng đi tới đầu kia của lối đi.

“May mắn mà em chỉ, là nói bọn họ hay là nói chúng ta?”

“Đều có.” Chu Trù giơ giơ tay về phía sau, không nghĩ tới hai quả lựu đạn ném kiểu xoay tròn liền đặt vào trong lòng bàn tay cậu.

Trong mười phút đồng hồ ngắn ngủi mà cũng dài dằng dặc vừa rồi, Chu Trù triệt để lĩnh hội được thân thủ của Anson, tốc độ phản ứng của anh tựa như đã trải qua những hoàn cảnh kinh hiểm, mà không thể tưởng tượng nhất chính là sự ăn ý của Anson với mình, phảng phất như bọn họ đã từng sóng vai tác chiến vậy.

Chu Trù giữ chặt lựu đạn, sát mặt đất mà ném lăn ra ngoài, thời gian dẫn kíp của nó là tầm năm giây, thời điểm nó dọc theo mặt đất lăn ra xa bảy tám mét, một viên đạn trong nháy mắt bắn xuyên qua nó, mất đi nổ cơ hội phát nổ.

“Kỹ thuật bắn tốt thật.” Chu Trù cười cười.

“Tôi không biết cậu dùng biện pháp gì khóa người của tôi lại, có điều cậu không đi ra được đâu Anson. Cậu là một ông chủ rất tuyệt, tôi bảo đảm sẽ không khiến cậu chịu quá nhiều thống khổ ở một khắc cuối cùng.” Thanh âm của Keller vang lên.

Nơi này thuộc kiểu tầng kép, quá nhiều dụng cụ thiết bị và cả đường ống rắc rối phức tạp.

“Tôi không tin vào thế giới bên kia, chết rồi cũng sẽ không thống khổ đâu. Cho nên có thể cảm thụ thống khổ là một chuyện may mắn, nó nói rõ anh còn sống.” Anson cao giọng đáp lời.

Chu Trù đã lặng lẽ tiến lên trước mấy chục mét, đi tới đằng sau của một bộ thiết bị, từ phát đạn vừa rồi, cậu đại khái có thể suy đoán ra vị trí của Keller.

“Leslie, anh có thể nhìn thấy mấy người bị khóa lại trong phòng thí nghiệm không?”

“Bốn gian phòng thí nghiệm có cảnh báo cưỡng chế mở cửa.”

Như vậy nơi này cộng thêm Keller nhiều lắm là có bốn người.

Cơ hồ cùng lúc đó, một quả lựu đạn kiểu xoay trượt đến trước mặt Chu Trù.

Như phản xạ có điều kiện, Chu Trù bóp cò, đạn sượt qua cánh hông của vật nhỏ đó, làm nó lăn tròn về hướng hoàn toàn ngược lại, lúc phát nổ thậm chí còn làm chấn thương hai tên mai phục ở cách đó không xa.

Chu Trù nhìn về phía Anson, đưa bàn tay lên quơ quơ trên đỉnh đầu, ý tứ là “Tôi yểm hộ cho anh”.

Anson đối với dấu tay của cậu tương đối hiểu, trong lúc ra khỏi cửa, Chu Trù liền đem liền mấy quả lựu đạn ném tới những phương hướng khác nhau, Anson đi tới bên người Chu Trù trong tiếng nổ, dựa vào một cây cột trụ.

Chu Trù nhìn đồng hồ đeo tay một chút, cách thời gian ước định của bọn họ với Leslie chỉ còn lại mười hai phút, tất thảy nhất định phải mau.

Căn cứ vào lúc lựu đạn phát nổ ban nãy, Chu Trù đoán được chỗ ẩn núp đại khái của bọn họ.

Cậu nâng súng lên, nơi này rối ren phức tạp, cho dù đối thủ đột nhiên xuất hiện, cậu cũng vẫn có cơ hội phản ứng.

Anson ở khoảng cách không gần không xa canh phòng cho cậu, thần thái chuyên chú mà cảnh giác.

Chu Trù chầm chậm tiến lên trước, thính lực của cậu tập trung cao độ. Cái loại tiếng vang khẽ đến mức cơ hồ không có truyền đến đại não cậu, ngay sát na ấy cậu xoay người nã một súng, đạn của đối phương còn chưa rời nòng, nòng súng liền bị Chu Trù bắn hỏng.

Độ chuẩn và độ nhanh của phát đạn này khiến người ta kinh ngạc.

Đối phương ném cây súng hư hại kia ra ngoài, Chu Trù nổ liền hai phát súng, phá hủy cây súng kia đồng thời bắn trúng ***g ngực kẻ phục kích. Áo chống đạn chịu công kích, đối phương chặn thẳng nòng súng của Chu Trù. Cậu không thể lại nổ súng nữa, nếu không sẽ nổ nòng. Mà động tác của đối phương cũng rất nhanh, đối với đánh xáp lá cà cũng rất am hiểu. Động tác hắn cướp súng của Chu Trù dị thường thuần thục, Chu Trù theo bản năng nâng súng theo động tác của hắn, sau đó đánh thọc sườn, xoay người, đối phương từ đầu tới đuôi đầu giữ chặt súng của Chu Trù, cuối cùng trở tay đem cây súng này siết cổ cậu.

Anson không chút do dự nổ súng, rõ ràng bắn trúng vai hắn, nhưng hắn tựa như không cảm giác được đau đớn mà gắt gao siết chặt Chu Trù.

Chu Trù cắn chặt hàm răng, dùng sức đánh về phía sau, dẫn tới một gã mai phục khác, Anson ắt phải giải quyết tên kia trước.

Súng của Anson nhanh ngoài ý muốn, còn đối phương am hiểu ẩn nấp cùng né tránh, bắn trả từ trong khe hở.

Hai người bày ra trạng thái giằng co, Anson nằm nghiêng ở sau cột trụ, một mặt khẩn trương nhìn chằm chằm nơi đối thủ ẩn nấp, mặt khác lại không thể không nghe cuộc tranh đấu của Chu Trù với đối thủ.

Chu Trù rất thông minh, xoay người đối diện với tủ đứng bằng kim loại, đem đối phương hướng ra ngoài, như vậy trước khi đối thủ không thể siết chết được cậu, kẻ khác cũng không cách nào bắn trúng cậu. Chu Trù hung hăng đạp lên chân trái của đối thủ, còn đối với phương cũng không chịu yếu thế địa nhấc chân dùng đầu gối thúc khoeo chân Chu Trù, Chu Trù thừa dịp hắn nhấc chân tức khắc ngã về phía sau, dùng trọng lượng toàn thân đè nghiến hắn trên mặt đất, khuỷu tay hung hăng nện lên mặt hắn.

“A ——”

Anson lạnh lùng hô lên, “Jeremy, Chu Trù cũng không phải dễ trêu đâu, cậu ấy rất nâng niu khẩu súng ấy mà anh cư nhiên muốn dùng nó siết chết cậu ấy!”

Chu Trù nhanh chóng lật người một cú, lúc nâng súng lên Jeremy nằm đó đang muốn rút súng lục bên hông ra lại phát hiện không thấy súng đâu.

“Anh đang tìm cái này sao?” Chu Trù nhếch khóe môi.

Jeremy lúc này mới phát giác tay phải Chu Trù đang giương khẩu súng trường đột kích, mà cầm ở tay trái lại là súng lục của hắn.

“Good-bye!”

Chu Trù thưởng thức năng lực của hắn, nhưng lại không thể không cướp đi năng lực của hắn, nổ súng liền ba phát bắn trúng hai vai cùng đùi phải của hắn, Jeremy mặc dù không chết nhưng cũng hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

Anson nhìn thấy đối thủ của anh hơi nhô đầu ra trong hình phản chiếu của thiết bị kim loại, hai người tức tốc giằng co, ai cũng không cách nào bắn trúng đối phương. Anson liếc mắt nhìn một bộ thiết bị cách đối phương chừng một mét, trên thiết bị có trang bị mặt kính kim loại không bám đạn. Anson điều chỉnh góc độ nổ súng về phía mặt kính kia, mặt kính làm đạn nảy ra, một trận tiếng tiếng vang loảng xoảng, trong đó có mấy phát bắn trúng kẻ phía sau công sự che chắn, súng của hắn rơi trên mặt đất, ngón tay rời khỏi cò súng.

“Nice shot!” Ngón cái Chu Trù quơ quơ trước mặt Anson, lập tức xách súng tiếp tục đi về phía trước, “Còn có tám phút.”

“Cẩn thận Keller.”

Anson tiếp tục cùng Chu Trù duy trì tư thế lưng dựa lưng yểm hộ lẫn nhau. Trong nháy mắt khi hai người họ vòng qua cột trụ, đạn tập kích đến.

Keller cùng một đội viên trong đội còn lại của hắn mai phục ngay ở một trái một phải. Anson cùng Chu Trù khom người xuống, đạn sượt qua đỉnh đầu bọn họ, mảnh đạn bắn tứ tung, cứa qua vành tai và gò má Chu Trù.

Thời điểm họ lần nữa ngẩng đầu lên, gò má Chu Trù đã bê bết máu.

“Ông trời thật đúng là thiên vị cái bản mặt đó của anh a!” Chu Trù tức tối hừ một tiếng, Anson ngoại trừ mái tóc lộn xộn, trên mặt một vết xước cũng không có.

Anson cười cười, “Chúng ta có thể bình an đi ra ngoài, tùy em nổ bao nhiêu phát súng vào mặt tôi đấy.”

Nói xong, Anson ném quả đạn khói cuối cùng của họ ra ngoài. Giống như anh đoán, đạn khói cơ hồ còn chưa cách xa bọn họ được bao nhiêu liền bị bắn cho nổ tan tành, Anson cùng Chu Trù trong nháy mắt đứng lên chạy băng băng tới vị trí trong trí nhớ, rốt cuộc di chuyển đến vị trí gần cửa ra hơn.

Trong giây lát, một quả đấm đập tới, Chu Trù kinh hiểm tránh thoát.

Ánh sáng sắc lạnh từ dao găm của đối phương lóe lên, súng của Chu Trù chặn được ở một phần một vạn giây. Cơ hồ không nhìn thấy đối thủ cận chiến, Chu Trù nghe tiếng giày bốt quân đội, nhấc chân tung cước, đối phương quỵ xuống. Chu Trù không chậm trễ, xả súng một trận về phương hướng đối phương ngã xuống. Một sát na kia, Anson đột nhiên xô Chu Trù xuống, lăn đến một bên, không ngừng có đạn nã vào bên người họ.

Chu Trù hiểu mình vừa rồi nổ súng đã để lộ vị trí, nhất định là Keller nắm chắc cơ hội tập kích họ. Anson từ trên người cởi lựu đạn xuống, ném tới phương hướng súng nổ kia, nếu như không đoán sai, Keller đã không còn ở vị trí kia nữa.

Anson kéo Chu Trù tiếp tục chạy về phía trước, ngay tại chỗ cách cửa ra gần nhất, hai người quả quyết trốn sang một bên.

Chu Trù tiện tay đem đồ bên cạnh đẩy ra ngoài, Anson vươn tay tựa như muốn cản cậu lại, thế nhưng vật kia lúc bị đẩy ra phía cửa đã bị đục ra ba bốn cái lỗ.

“Sao thế?” Chu Trù nhỏ giọng hỏi.

“Cái đó… rất đắt…”

Chu Trù liếc anh một cái, “Còn lại năm phút.”

“Bằng mọi giá.” Anson đè thấp giọng, “Phản ứng cùng sức phán đoán của Keller là hàng đầu, trong hai chúng ta nhất định phải có một người đi ra ngoài trước. Hơn nữa chúng ta không còn thời gian để tiếp tục lề mề nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.