Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm vẫn như trước không nói gì, duy trì im lặng. Ngay lúc Thượng Quan Thập nghĩ muốn ra cửa mà chạy, Nam Cung Diễm mở miệng nói: “Chúng tôi… đã biết sự tồn tại của đứa nhỏ!”
Nghe thấy lời nói của Nam Cung Diễm, soạt một cái, sắc mặt Thượng Quan Thập trở nên trắng bệch. Tay cậu đang vịn lấy cái bàn không ngừng run rẩy, hai mắt tràn ngập sợ hãi vô hạn nhìn về phía bọn họ, môi giật giật tái nhợt: “… Sau… Sau đấy thì sao… các anh… muốn… muốn như thế nào?”
Thấy người thương yêu bị chính mình dọa thành như vậy, Nam Cung Diễm hối hận một câu cũng nói không nên lời. Nếu sớm biết tình hình như vậy, chính mình tuyệt đối sẽ không nói thẳng vào vấn đề.
“Bọn tôi không có ý muốn cướp đi bọn chúng. Chỉ là muốn nhìn chúng nó một chút mà thôi, dù gì bọn tôi không phải là cha bọn chúng sao? Hay là… chúng cũng không biết sự tồn tại của chúng tôi?” Hiên Viên Diệu đúng lúc giải thích.
“Thực sự? Các anh thực sự sẽ không mang hai đứa nó đi?” Thượng Quan Thập kích động muốn xác nhận sự thật lại một lần nữa.
“Ừ!” Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm đồng thời gật đầu nhận lời. Sau đó, bọn họ thấy Thượng Quan Thập nở nụ cười, nụ cười như hoa, nụ cười rạng rỡ chiếu sáng hai mắt bọn họ. Sau đấy, tiếng Thượng Quan Thập nhẹ nhàng truyền đến: “Ừ… Hai thằng quỷ biết sự tồn tại của các anh. Anh là Thượng Quan Tả Dực, em là Thượng Quan Hữu Dực. Nếu các anh tới nhìn chúng nó, tôi nghĩ bọn chúng sẽ rất vui!”. Sau khi nói xong những lời này, cậu cúi đầu, không ngừng bẻ ngón tay. Một lúc lâu, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, cười hỏi: “Như vậy đi! Chọn ngày không bằng gặp ngày, các anh đến nhà tôi ăn cơm trưa đi! Hôm nay Tả Dực và Hữu Dực buổi chiều nghỉ, các anh có thể hảo hảo ở chung một lúc, thế nào?”
Lời mời ngọt ngào như thế, khi Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm nghe thấy, không nghi ngờ gì như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, vang lên “đùng- đoàng-”, ngũ sắc rực rỡ, sáng loá chói mắt. Hai người vội vàng liên tiếp gật đầu. Thấy bộ dáng bọn họ như hai con chó to, trong lòng Thượng Quan Thập một trận buồn cười. Nghĩ thầm, chỉ cần các anh không mang con đi, tôi hẳn là có thể cùng các anh làm bạn bè. Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi! Có cần phải phấn khích đến như thế không?
“Các anh biết nhà tôi ở chỗ nào không?” Thượng Quan Thập hỏi tiếp.
Nụ cười của hai người trong nháy mắt ngưng lại, đồng thời buồn rầu nhìn về phía Thượng Quan Thập, chờ mong đáp án. Thượng Quan Thập hết cách cười cười, nói: “Các anh biết nhà giáo sư Lương đi! Ông năm năm trước nhận nuôi tôi, bây giờ là ba tôi, chúng tôi ở cùng một chỗ. Nếu ông nhìn thấy các anh cũng sẽ rất vui!”, sau đấy, Thượng Quan Thập nhìn nhìn đồng hồ, nói lời đuổi khách: “Nếu các anh không có chuyện gì khác, có thể rời đi. Bệnh nhân tôi hẹn trước sắp đến đây, nếu có chuyện gì, buổi trưa lại nói sau!”
Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm không biết chính mình làm thế nào mà đứng ở cửa. Nếu như nói bữa ăn buổi trưa là mật đường ngọt ngào, như vậy ‘cha vợ’ trên bàn cơm – giáo sư Lương, sẽ là một đạo sông đào bảo vệ thành rộng lớn, người một nhà được vào, kẻ địch đừng mơ. Dựa vào nguyên lý cơ bản của sông đào bảo vệ thành, hai người bọn họ, thề sống chết phải làm ‘người một nhà’.
Mấy cô y tá ngoài cửa nhìn thấy biểu tình của hai anh chàng đẹp trai một hồi buồn rầu, một hồi kiên định, một hồi hưng phấn, đầu đầy sương mù, ý tưởng cổ quái hiếm lạ ùn ùn kéo đến. Tuy là có rất nhiều phiên bản, nhưng đều tuân theo nguyên tắc cơ bản số một – hắc hắc! Bọn họ nhất định là 3P.