“Bác sĩ Thượng Quan, bác sĩ Thượng Quan có ở đây không?” Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một cô y tá vội vàng đi ra, trên áo trắng chấm nhiều vết máu đỏ sẫm, khiến cho người ta rất sợ hãi!
“Tôi đây, tôi đây! Tình huống của Hữu Dực nó như thế nào?” Thượng Quan Thập vội vàng buông Thượng Quan Tả Dực trong lòng ra, chạy đến trước mặt y tá lo lắng hỏi.
“Xin lỗi! Em bây giờ còn chưa thể nói cho anh biết tình huống cụ thể. Có điều, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần sự giúp đỡ của anh. Nhóm máu của Hữu Dực là nhóm Bombay (1). Anh là bác sĩ, hẳn cũng rất rõ ràng, người có biểu hiện nhóm Bombay chỉ có thể nhận máu từ nhóm máu cùng loại. Trong kho máu bệnh viện vốn không dự trữ. Loại nhóm máu này cực kỳ hiếm, không thể nào ngay lập tức tìm được người hiến máu. Anh là cha của Hữu Dực, hẳn là không có vấn đề. Cho nên, việc này không nên chậm trễ, mời anh nhanh một chút đi theo em xét nghiệm máu đi!” Y tá vừa lo lắng giải thích, vừa đi về phía phòng xét nghiệm máu ở bên cạnh.
Thượng Quan Thập sững sờ tại chỗ. ‘Nhóm Bombay’, cậu vốn không thể nào là nhóm Bombay. Lúc sinh con bảy năm trước, cậu đã biết nhóm máu của cậu là nhóm O, làm sao có thể là nhóm Bombay khả năng xuất hiện cực ít. Hơn nữa, từ góc độ y học mà nói, cậu là mẹ của Hữu Dực a! Chỉ có cha nó mới có loại khả năng này! Làm sao bây giờ? Cậu nên làm cái gì bây giờ? Ai tới cứu cứu con trai của cậu? Hữu Dực không thể vì máu hiếm, cái lý do nực cười này mà vĩnh viễn rời khỏi cậu mà đi! Không thể, tuyệt đối không thể! Ai có loại nhóm máu này? Cha, đúng! Đúng rồi! Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm, bọn họ đều có thể có loại khả năng này! Bọn họ là cha của Hữu Dực mà!
Nghĩ nghĩ, Thượng Quan Thập kích động chạy hướng về phía Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm. Không để ý sự kinh ngạc của mọi người, Thượng Quan Thập lệ rơi đầy mặt bắt lấy cánh tay hai người bọn họ, nói năng lộn xộn: “Van xin các anh, cứu cứu Hữu Dực đi… Chỉ có một trong hai người các anh… mới có… có thể là cái loại nhóm Bombay hiếm ấy… Nhanh lên, xin nhanh lên một chút… Hữu Dực không chờ được lâu như vậy…”
Nam Cung Diễm cùng Hiên Viên Diệu, gần như cùng lúc ôm lấy người đang đẫm nước mắt khóc không thành tiếng. Bọn họ nhìn về phía nữ y tá kia, trăm miệng một lời nói: “Tôi mới là cha của Hữu Dực, xét nghiệm máu của tôi đi!”
Nữ y tá kia kinh ngạc nhìn về phía hai người đàn ông cao lớn này, trong lòng tràn đầy ngờ vực không hiểu. Vì sao hai người bọn họ tự xưng là cha của Hữu Dực? Hữu Dực không phải là con của bác sĩ Thượng Quan sao? Quên đi! Vẫn là trước tiên cứu Hữu Dực quan trọng hơn. Vì vậy, cô dẫn Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm vào phòng nghiệm xét máu ở bên cạnh.
Thượng Quan Thập đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của hai người Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm, mặc cho nước mắt im lặng chảy xuống. Trong lòng cậu không ngừng mà cầu nguyện, không ngừng mà mong mỏi: Hi vọng bọn họ nhất định có thể thành công. Giáo sư Lương cùng Thượng Quan Tả Dực im lặng hồi lâu cũng từng người tiến lên phía trước, đứng ở hai bên Thượng Quan Thập, lặng yên cho cậu sức mạnh để duy trì…
Hồi lâu, Thượng Quan Tả Dực nắm lấy tay Thượng Quan Thập, giống như một ông cụ non an ủi: “Cha, không cần lo lắng, có ba Diệu cùng ba Diễm, em nhất định sẽ không có chuyện gì!”. Nói xong những lời này, trong lòng bé lại sau đấy nói mấy câu thế này: Lần này quên đi! Nể mặt các người cứu Hữu Dực, tôi tạm thời gọi các người là ba một lần đi!
Giáo sư Lương cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Thập, an ủi: “Hữu Dực sẽ không có chuyện gì! Con xem, bạn bè thân thích của nó mạnh mẽ như vậy, có nhiều người như thế đang giúp đỡ nó, nó nhất định sẽ bình an vô sự! Nó là cánh bên phải của con, không phải sao?”
Nghe được lời của ba, Thượng Quan Thập quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người vây quanh ở phía sau mình. Bọn họ tuy rằng đều không nói gì, nhưng ánh mắt kiên định của bọn họ cũng đang lặng yên ủng hộ Hữu Dực và mình. Trong khoảnh khắc, Thượng Quan Thập tựa như nhìn thấy hi vọng trong tuyệt vọng, cậu tin tưởng cánh bên phải của cậu tuyệt đối sẽ không bỏ cậu mà đi.
Chú thích
(1) nhóm máu khá hiếm, xuất hiện đầu tiên ở thành phố Bombay năm 1952 (tham khảo) ↑