Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 39



“Ha ha ha…” Nam Cung Diễm nhỏ giọng cười ngây ngô mấy tiếng. Dưới sự đông lạnh có thể sánh ngang với nhiệt độ ở Nam Cực, cực chẳng đã, hắn đành phải thật cẩn thận ôm ngang Thượng Quan Thập lên, sau đó, nhẹ nhàng đặt cậu vào chỗ trống trên giường ở bên cạnh, cũng đắp kín chăn cho cậu. Nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Thập, trong lòng Nam Cung Diễm vẫn không ngừng oán giận: Hừ! Thật là! Cơ hội khó được cỡ nào a! Mình lại không có ngại mệt, cho dù là ôm cả một đêm cũng có thể nha! Ghen thì cứ nói rõ đi! Sao lại phải đi tìm ngụy biện chứ! Mình ôm cũng không phải, thả cũng không xong. Có điều. Cơ thể Thập thơm thơm, mềm mềm, ôm thật thích nha! Ha ha ha…

Ai u! Nam Cung Diễm ôm đầu nhỏ giọng hô đau. Hắn quay đầu, nhìn về phía đầu sỏ gõ đầu hắn – một đôi đũa. Tiếng cố ý hạ thấp của Hiên Viên Diệu truyền đến: “Đừng có một bộ biểu tình hớn hở, nhìn tới khiến người ta ghét! Tôi thấy anh còn cười nữa, chắc chắn sẽ thành ngớ ngẩn! Anh cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, anh còn nghĩ loạn lung tung. Hữu Dực còn chưa có thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm! Thu hồi sắc mắt của anh đi, mau ăn nhanh một chút, tiếp tục hảo hảo mà trông đi!”

“…” Sau khi nghe xong lời của Hiên Viên Diệu, Nam Cung Diễm không còn lời nào để nói, bởi vì hắn đích thực là đang suy tính chuyện xấu.

Nam Cung Diễm bị một đũa của Hiên Viên Diệu gõ tỉnh lại, nhìn nhìn hai người nằm trên hai chiếc giường, hắn đau lòng không ngớt. Một bên là, đứa con vẫn đang hôn mê bất tỉnh, đến sáng sớm ngày mai, mới có thể xác định bé có hoàn toàn không sao hay không. Mà bên kia là, tình yêu của chính mình khóc đến mê man, tự trách khiến cho người ta đau lòng.

Ai! Nam Cung Diễm bất đắc dĩ thở dài một hơi. Sau đó, hắn liền nhận lấy chiếc đũa Hiên Viên Diệu đưa tới, cùng y bắt đầu không có vị gì mà lấp đầy cái bụng trống rỗng cả ngày.

Không có gì ngoài tiếng “bíp – bíp – bíp” của máy điện tâm đồ truyền đến, không khí trầm mặc lại một lần nữa tràn ngập cả phòng chăm sóc đặc biệt, trong không khí nơi nơi đều tràn ngập phần lo lắng cùng bất an.

Tối nay, đối với Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm mà nói, lại vẫn là một đêm không ngủ…

Giờ phút này, đoàn người giáo sư Lương cũng ngồi ở trong một quán ăn khuya. Có điều, trên bàn cơm cũng không có bầu không khí vui sướng, mà là bao phủ lo âu nồng đậm. Mỗi người đang ngồi đều một bộ biểu tình trang nghiêm, không đói bụng chút nào nhìn đồ ăn tinh tế, không có cảm giác muốn ăn.

“Tả Dực, cháu còn chưa có gọi người sao!” Giáo sư Lương tiên phong phá vỡ yên lặng trong phòng riêng.

Một lúc lâu, Thượng Quan Tả Dực cũng không có trả lời. Lúc mọi người cuối cùng cũng chú ý tới bé, mới phát hiện nhóc này đã kẹp cái thìa, ghé vào bàn ăn ngủ thiếp đi rồi. Giáo sư Lương bất đắc dĩ cười cười, rút cái thìa trên tay Thượng Quan Tả Dực ra, giải thích với mọi người: “Chính là làm khó nó! Nó hôm nay cũng là lo lắng trọn một buổi chiều, mệt đến độ ngủ thiếp đi. Xem ra mọi người là không thể nói chuyện với nó rồi!”. Giáo sư Lương vừa nói, vừa thử ôm Thượng Quan Tả Dực lên.

“Giáo sư Lương, vẫn là để cháu đến đi!” Hiên Viên Long Nhật ở bên cạnh ôm lấy Thượng Quan Tả Dực. Sau đó, hắn nói với mọi người: “Như vậy đi! Hôm nay đã khuya, mọi người cũng mệt rồi. Tôi trước tiên đưa giáo sư Lương và Tả Dực về nhà. Sáng sớm ngày mai lại đến bệnh viện đi!”. Nghe xong lời của hắn, mọi người không nói gì, đều gật gật đầu tỏ vẻ ngầm đồng ý. Sau đó, bọn họ liền nhìn theo bóng dáng ba người giáo sư Lương bọn họ biến mất ở cửa gian phòng riêng.

Vẫn lo lắng, tối nay đối với người hai nhà mà nói, không có vui sướng và phấn khởi khi gặp nhau, chỉ có không yên cùng lo lắng nồng đậm, không thể nghi ngờ cũng là một đêm không ngủ…

Chương sau sẽ dài hơn chương này tí xíu =))

Chúng ta sẽ được gặp lại các chị ý tá rất chi nà dễ thương trong bệnh viện XD~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.