Thượng Quan Thập kéo cửa phòng bệnh, âm thầm may mắn: May mà bọn họ không có nghe được. Nếu không, thật không biết nên đối mặt hai người bọn họ như thế nào? Sau đó, cậu cũng không quay đầu lại chạy tới phòng khám của cậu. Thế nhưng, trong phòng bệnh sau lưng cậu, lại triển khai một hồi cha con thảo luận hội.
“Ở ngoài cửa đều nghe được đi! Cái này các người có thể yên tâm, cha nhất định sẽ từ chối chú Giang. Kẻ địch lớn nhất của các người cũng đã biến mất. Như vậy, kế tiếp các người sẽ làm như thế nào đây? Hai người các người đều muốn theo đuổi cha, thế nhưng cha chỉ có một. Hay là nói các người có thể cùng tồn tại sao?” Thượng Quan Tả Dực dẫn đầu hỏi phá vỡ im lặng đầy phòng.
“Chính xác, ngay trước mắt mà nói Giang Hoa đã không đủ trình độ uy hiếp. Có điều, tâm bệnh của cha các con lại thành kẻ địch lớn nhất của bọn cha. Nếu như muốn theo đuổi được cậu ấy, đầu tiên nhất định phải thắng được ác mộng của cậu ấy. Song, cái này cần thiết hợp tác toàn lực của mọi người chúng ta, thiếu đi người nào cũng không được!” Hiên Viên Diệu giảo hoạt nói.
“Nha! Vậy là nói, mấy người định cùng tồn tại! Nhưng là, mấy người dựa vào cái gì cho rằng bọn này sẽ giúp các người chứ? Bọn tôi tuy rằng nhận mấy người, cũng gọi các người một tiếng “ba”, nhưng là bọn này không có thói quen tặng kèm quà nha! Hơn nữa, dễ dàng cho các người có được như vậy, bọn tôi vừa không phục, cũng sẽ không cam tâm. Dù sao mấy người cũng là người đàn ông đã bỏ lại cha tám năm nha! Cho bọn tôi một lý do đi! Nếu hợp lý, tôi sẽ cùng anh cân nhắc đề nghị của các người một chút.” Lời của Thượng Quan Hữu Dực hoàn toàn thuyết minh núi cao còn có núi cao hơn.
“Các con không hi vọng, cha các con vĩnh viễn núp mình trong cái vỏ nho nhỏ chứ! Cậu ấy đem tất cả trách nhiệm đều khiêng trên vai mình, một mình gánh vác, âm thầm liếm vết thương. Để không tổn thương người khác, hay là bị người khác thương tổn, cậu ấy bọc lên mình một tầng lại một tầng ngụy trang, giấu chính mình ở chỗ sâu nhất. Cậu ấy thực ra cũng không vui vẻ, không phải sao? Cho nên, chỉ có chúng ta cùng hợp tác, mới có có thể kéo cậu ấy từ trong thế giới nho nhỏ kia ra được. Các con chẳng lẽ không cho là như vậy sao?” Nam Cung Diễm khéo léo ném ra lời giải thích không thể phản bác.
“…” Thượng Quan Tả Dực và Thượng Quan Hữu Dực trầm mặc một lát. Sau đó, bọn chúng liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Được! Các người thắng, thành giao!”
“Như vậy… Kế tiếp, nói thử kế hoạch cụ thể của các người đi! Thượng Quan Tả Dực vô cùng nghiêm túc nói.
Hiên Viên Diệu trong đầu sắp xếp lại kế hoạch một chút. Sau đó, tiếng hắn trầm thấp mà vững vàng bắt đầu lan rộng trong không khí.
“Đầu tiên, dựa vào thói quen độc lập mà không ỷ lại của Thập. Cha và Diễm quyết định tỏ ra ỷ lại với cậu ấy. Bọn cha sẽ thường thường bị bệnh vặt, để cho cậu ấy tiếp xúc gần gũi với phần yếu ớt của bọn cha. Đồng thời, cũng để cho cậu ấy dần dần hiểu ỷ lại cũng không phải là một chuyện tổn thương người khác. Sự kiện năm đó chỉ là ngoài ý muốn, cũng không phải lỗi do ỷ lại và yếu ớt của cậu ấy. Hơn nữa bọn cha biểu hiện ỷ lại đối với cậu ấy, cũng có thể làm cho cậu ấy nhận thức một chút, cảm giác anh trai cậu ấy có được khi lúc đó được cậu ấy ỷ lại…”