Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 53



Nghe được Hiên Viên Diệu lẩm bẩm, tay Thượng Quan Thập cầm bút dừng lại. Nói như thế nào hắn cũng là ba của Tả Dực bọn chúng! Vạn nhất hắn thực sự nghiêm trọng, Tả Dực hai đứa chúng nó nhất định sẽ đau lòng. Cứ tự mình tới nhắc nhở hắn được rồi. Nghĩ nghĩ, Thượng Quan Thập ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Địa chỉ công ty anh ở đâu, thời gian nghỉ trưa của tôi mỗi ngày tương đối dài. Mấy ngày này anh bị ốm, tôi và anh cùng nhau ăn cơm đi! Thuận tiện cũng có thể giục anh uống thuốc. Anh thấy thế nào?”

Lập tức, trong lòng Hiên Viên Diệu giống như giội lên mật ong hảo hạng, ngọt đến tận xương. Xem ra, kết quả thổi một đêm gió lạnh đổi lấy, rất không tồi!

Vì thế, hắn vui vô cùng liên tục gật đầu đáp ứng, cũng nói: “Không cần cậu tự đi, tôi tới đón cậu là được.”

“A? Anh không phải là rất bận sao? Vẫn là anh cho tôi địa chỉ, tự tôi đi thôi!” Thượng Quan Thập nghi ngờ nói.

“Không bận, không bận chút nào! Hắc hắc! Tôi sinh bệnh mà! Chung quy phải lấy thân thể làm trọng nha!” Hiên Viên Diệu giảo hoạt giải thích.

“Ừ! Vậy được rồi! Mỗi ngày buổi trưa lúc mười hai giờ, anh có thể đến đây! Như vậy bây giờ, xem bệnh của anh đã xong, anh có thể rời đi!” Thượng Quan Thập hạ lệnh trục khách.

“Nhưng là, đầu tôi còn có chút đau, cậu có phải đã quên cái gì hay không?” Hiên Viên Diệu gian trá gợi ý.

“…” Vẻ mặt Thượng Quan Thập dấu chấm hỏi nhìn hắn, không hiểu.

“Vừa rồi lúc cậu giúp bé bệnh nhân kia xem bệnh, bé nói: ‘Đầu của bé rất đau, nếu cậu hôn bé một cái, bé sẽ không đau’. Tiếp đấy, tôi nhìn thấy cậu hôn bé một cái. Sau đó, bé liền kêu rằng: ‘Thực sự không đau!’. Vậy cậu… cậu có thể cũng hôn tôi một cái hay không, đầu của tôi thực sự rất đau a!” Hiên Viên Diệu giả vờ biểu tình khó chịu, giải thích.

Vẻ mặt Thượng Quan Thập hắc tuyến sững sờ tại chỗ. Trong lòng càng không ngừng hò hét: Trời ạ! Hắn biết chính hắn đang nói cái gì sao? Bé trai kia thế nhưng là đứa bé lớn giống như Tả Dực bọn chúng, mình đương nhiên có thể đi hôn nó. Nhưng là, Hiên Viên Diệu chính là người lớn a! Mình làm sao có thể làm như vậy chứ? Làm sao bây giờ? Hắn một bộ biểu tình mình không hôn, hắn sẽ không đi. Ai! Ngoài cửa còn có nhiều bệnh nhân đang chờ kia. Quên đi! Cứ đem hắn xem thành Tả Dực đi! Dù sao bọn họ bộ dạng giống như vậy, không sai!

Vì thế, Thượng Quan Thập đi đến trước mặt Hiên Viên Diệu, kiễng mũi chân, nhanh chóng hôn một cái trên mặt hắn. Sau đó, cậu đột nhiên lui về phía sau, đỏ mặt nói: “Vậy hết đau đi! Anh có thể rời đi chứ!”

“Ha ha ha…” Hiên Viên Diệu ngây ngô cười, không nói gì. Hắn bụm mặt, giẫm lên từng đóa hoa tươi, bồng bềnh đi ra, cuối cùng rời khỏi cửa phòng khám.

Thượng Quan Thập nhìn thấy bóng lưng Hiên Viên Diệu, bất đắc dĩ vỗ vỗ hai má mình, lớn tiếng nói: “Kế tiếp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.