“Ưm…” Thượng Quan Thập trong hôn mê dần dần tỉnh táo lại. Cậu nằm trong trạng thái nửa thanh tỉnh, theo bản năng giật giật cơ thể. Thế nhưng, cảm giác trói chặt hai tay cùng với khí lạnh lòng bàn chân truyền đến, khiến cho Thượng Quan Thập trong nháy mắt tỉnh lại.
Cậu mở hai mắt sương mù ra, bản năng liếc mắt nhìn xuống phía dưới. Cậu phát hiện mình đứng trên một khối băng dày, từng đợt khí lạnh đến thấu xương, đang thông qua lòng bàn chân trần của mình đánh lên đầu. Cậu khó chịu động một cái, nỗ lực rời xa khí lạnh, thế nhưng lại bởi vì hai tay bị trói mà không thành công. Rất nhanh, theo sự khôi phục ý thức của Thượng Quan Thập, thân thể cậu bởi vì rét lạnh mà bắt đầu run rẩy. Thượng Quan Thập cắn đôi môi đã muốn xanh đen, nhìn cảnh vật xung quanh, tính phân tán lực chú ý của mình.
Đập vào mắt là một gian nhà kho tương đối rộng rãi mà cũ kỹ. Từ tạp vật đầy đất cùng với bụi bặm dày đặc, không khó nhìn ra gian nhà kho này bị bỏ hoang đã lâu. Đột nhiên, cửa nhà kho truyền đến tiếng động, ở trong lòng Thượng Quan Thập dậy lên sóng to gió lớn.
“Xem ra cậu tỉnh rất sớm nha! Rất lạnh sao?” Hắc Ưng đồng thời nói chuyện, đã đi tới bên cạnh Thượng Quan Thập, cũng đứng trên đài cao bằng cậu. Sau đó, tay phải Hắc Ưng, liền hơi trừng phạt xoa nhẹ khuôn mặt bị đông cứng đến tái nhợt phát xanh của Thượng Quan Thập. Hắn ra vẻ đáng thương, nói: “Chậc chậc chậc… Nhìn cậu cái bộ dáng này, thật đúng là khiến người ta thương yêu a!”
Thượng Quan Thập phản xạ hất mặt mình ra, lại vì lòng bàn chân trơn trượt mà đụng vào người Hắc Ưng. Thuận thế, Hắc Ưng một phen nắm lấy Thượng Quan Thập, cũng tựa vào bên tai cậu, ái muội trêu chọc nói: “Nha! Nhanh như vậy liền ôm ấp yêu thương rồi. Xem ra cậu so với tôi còn nôn nóng hơn nha!”. Sau khi nói xong những lời này, Hắc Ưng dùng đầu lưỡi hung hăng dán lên gò má của Thượng Quan Thập ý do vị tẫn ở một bên ảo tưởng, Thượng Quan Thập vì xấu hổ mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi.
Thượng Quan Thập chịu đựng cảm giác buồn nôn ùa đến. Cậu chậm rãi quay đầu, đóng băng ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt Hắc Ưng. Đêm mười bốn năm trước đó, rõ ràng có thể thấy được.
Cậu nghe thấy, tiếng kêu thảm thiết của anh trai trong phòng như địa ngục đó; cậu cũng thấy, thân thể đầy vết thương máu chảy đầm đìa của anh; Cậu lại đụng vào, dao ăn chỉ còn nửa đoạn trước ngực anh. Trong nháy mắt, căm hận mãnh liệt che đi xấu hổ của cậu lúc này, cũng tràn ngập mỗi một mạch máu toàn thân cậu, trong khoảnh khắc thiêu đốt huyết dịch của cậu. Lửa giận nhanh chóng bốc lên vì tìm cách bộc phát xuất ra, mà đang không ngừng kêu gào: Hung thủ, hắn là hung thủ, giết hắn, mình phải giết hắn!
Sau đó, khóe miệng Thượng Quan Thập, liền nổi lên một tia mỉm cười mang theo châm chọc dày đặc. Cậu sau khi cười lạnh một tiếng, nói: “Hừ! Cho dù là tôi chờ không kịp, chỉ sợ… ông cũng lực bất tòng tâm thôi! Ha ha ha… Đây thật đúng là báo ứng của ông! Mùi vị không phải đàn ông, nhất định rất dễ chịu đi!”, nói nói, Thượng Quan Thập còn cố ý liếc mắt một cái về phía thân dưới của Hắc Ưng, ý châm chọc, không cần nói cũng biết.