Một cơn gió thoảng qua, những cánh hoa đào tung bay nhẹ nhàng trong không trung rồi chạm xuống đất làm thành một thảm hồng trắng tuyệt đẹp.
Khung cảnh như mộng ảo trong những câu chuyện cổ tích.
Bỗng Thanh Y cảm nhận được phía sau có người tiến đến liền đề cao cảnh giác.
Từ lúc bước vào vườn đào, cô không hề thấy bóng dáng những người tham quan ngắm cảnh hay thưởng thức. Đoán rằng Âu Dương Quân đã có sắp xếp nên cô cũng không đề cập.
Bây giờ có người xuất hiện đằng sau, khoảng cách ngày càng gần lại không lên tiếng, chắc chắn không phải người của mình. Cô nhớ đến lần bị bắt cóc trước đó càng không khỏi cảnh giác hơn, chủ động ra tay trước để kẻ đó không chiếm được ưu thế.
Cô vụt xoay người bắt lấy cánh tay đang vươn đến gần với độ chính xác cao rồi định bẻ quặt nó ra đằng sau. Nhưng tốc độ của kẻ đó còn nhanh hơn, cánh tay vừa bị chụp được đã xoay ngược trở lại bắt lấy cổ tay cô.
Thanh Y không chịu thua, dùng tay còn lại đấm vào ngực hắn nhưng chưa chạm đến nơi đã bị hắn tóm gọn.
Kẻ đó nắm chặt hai tay cô, đẩy cô lùi vào chạm đến thân cây đào gần đó, khoảng cách giữa hai người bây giờ bằng không.
Thân thủ của hắn thực nhanh nhẹn, lực lại rất chuẩn, chỉ sợ ngang ngửa với bọn Phong, Vũ, Hàn. Cô đã thử qua tất cả ba người bọn họ nhưng không thắng nổi người nào.
Tuy nhiên không vì thế mà cô bị bắt nạt bởi xét về khả năng xoay chuyển tình thế, hạ mình đúng lúc để đánh lạc hướng, nhằm lung lạc đối phương là sở trường của cô.
Thanh Y thu lại lực ở hai tay, để mặc cho hắn giữ chặt. Thay vào đó cô tập trung suy nghĩ cách thoát thân.
Cô nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt như ngấn nước ngước lên trông thật long lanh, lộ ra bảy phần yếu đuối. Cô biết, với ánh mắt này không nhiều thì ít cũng giúp cô kéo dài thời gian.
Quả thật, hắn sững người, lực ở hai tay cũng bớt vài phần.
Đôi môi mềm khẽ mấp máy, giọng điệu nhẹ nhàng như những cánh hoa đào đang bay:
- Anh muốn bắt cóc tôi sao?
Hắn mất vài giây định thần mới có vẻ ngạc nhiên đáp lời cô:
- Bắt cóc?
- Đúng thế, không phải anh đến để bắt cóc tôi ư?
Giọng cô hạ thấp âm điệu.
- Tôi là quản lý ở đây! Vườn hoa đào này là do tôi đầu tư xây dựng để phục vụ cho những người muốn yên tĩnh thưởng cảnh. Hôm nay, nghe nhân viên thông báo rằng có vị khách nam đã đặt chỗ này, tôi vô tình đi ngang qua lại thấy cô ở đây, cứ tưởng cô đi nhầm do vườn đào này chia ra nhiều khu vực. Tôi chỉ định đến hỏi thăm, không ngờ khiến cô hiểu lầm. Thật xin lỗi!
Nói xong hắn liền buông tay cô rồi lùi lại mở rộng khoảng cách.
Thanh Y thở phào, cô cứ tưởng mình lại bị bắt làm con tin.
Thấy người trước mặt có vẻ thành thật nên cô cũng cười đáp:
- Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi! Người đặt chỗ này là ông chủ của tôi, bây giờ ông ấy có việc, lát nữa sẽ quay lại.
- Xem ra ông ấy rất tốt với cô! Giá tham quan ở đây rất cao vậy mà chỉ mang cô đi cùng.
Thanh Y cười cười nhưng trong đầu phảng phất nhiều suy nghĩ.
Âu Dương Quân mang cô đến đây chắc vì tiện đường thôi!
Thấy cô không nói gì, người trước mặt tiếp lời:
- Tôi rất ngạc nhiên khi một cô gái nhỏ nhắn như cô lại có khả năng tấn công nhanh nhẹn và linh hoạt như vậy!
Thanh Y điềm nhiên:
- Anh đã quá lời, chẳng phải tôi cũng không thắng được anh đó sao!
Người trước mặt cười nhẹ.
Hắn và cô, nam nữ sức lực vốn đã khác biệt. Hắn lại còn luyện tập từ nhỏ nên đương nhiên không khó để khống chế cô.
Vì giữ phép lịch sự nên hắn không tiện hỏi nhiều, chỉ kịp biết tên cô thì điện thoại rung.
Lúc hắn nghe điện thoại, Thanh Y tranh thủ đánh giá một lượt con người này.
Hắn tính ra cũng thuộc hàng tuấn tú, là mẫu người được nhiều cô gái theo đuổi hiện nay. Tuy nhiên, cô luôn ở bên cạnh Âu Dương Quân cùng bọn Phong, Vũ, Hàn đều là hàng cực phẩm. Hằng ngày, cô nhìn họ đến quen mắt nên không có ấn tượng đặc biệt gì với anh chàng đẹp trai này.
- Bố, có việc gì ạ?
“Hắn đến rồi! ”
- Đến sớm vậy sao?
Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười nửa miệng cùng giọng điệu có vẻ hứng thú, trông không giống với tính cách khoan hòa của hắn vừa rồi.
“Hắn đến trước! Còn nghe nói đi cùng một cô gái!”
- Con biết rồi! Gặp bố sau!
Tắt điện thoại, hắn quay sang Thanh Y với gương mặt có phần nhã nhặn lúc đầu.
- Tôi đã làm phiền cô rồi! Tôi xin đi trước, chúc cô có một ngày vui vẻ!
Hắn nói rồi cúi đầu chào bỏ đi, Thanh Y cũng chào đáp lại.
Vườn hoa đào vẫn rực rỡ hai sắc trắng hồng đan quyện, bay bay trong gió...
---------
Thành phố ban đêm rực rỡ với những ánh đèn ở khắp nơi.
Trên đường, chiếc BMW đen sang trọng, sáng loáng lướt nhẹ giữa những tòa nhà cao tầng rồi dừng lại trước cửa một khách sạn lớn.
Những chiếc cửa gương lấp lánh phản chiếu ánh đèn và kim loại khiến cả khách sạn tỏa bừng như một viên ngọc quý.
Cánh cửa xe mở ra, một nam thanh niên cao lớn mặc bộ vest đen bước xuống thu hút mọi ánh nhìn.
Anh chỉnh lại vạt áo rồi bước sang mở cánh cửa còn lại.
Từ trong cánh cửa đó, một cô gái xinh đẹp bước xuống. Cử chỉ của cô nhẹ nhàng, chuyên nghiệp khiến người khác bất giác nghĩ đến hình ảnh một cô công chúa cao quý.
Cô gái khoác tay anh thư thả đi vào trong.
---
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, là tầng có vị trí tuyệt vời nhất để xem được toàn cảnh của thành phố cùng những ánh sao đêm qua lớp kính cao cấp trong suốt.
Thanh Y khoát tay Âu Dương Quân bước vào phòng tiệc. Căn phòng rộng lớn lộng lẫy thể hiện đẳng cấp của một khách sạn hạng sang đã đầy người.
Tất cả quan khách nếu không phải là quan chức thì cũng là doanh nhân thành đạt hay nghệ sĩ, diễn viên nổi tiếng.
Nhưng giờ phút cô và anh cùng bước vào, mọi người đều như chìm vào im lặng, không hẹn mà đồng loạt hướng về hai người.
Không gian rộng lớn bây giờ chỉ tràn ngập tiếng nhạc nhẹ.
Âu Dương Quân, một doanh nhân thành đạt khi tuổi vẫn còn cách con số ba mươi đến vài năm. Tuy nhiên, anh đã đưa được tập đoàn Âu Dương lên tầm quốc tế.
Với gương mặt tuấn tú thập phần nam tính và tài năng hơn người, anh chính là hình mẫu lí tưởng mà mọi cô gái hướng đến. Nếu không phải anh luôn lạnh lùng đến kinh người cùng thế lực ngầm đáng sợ phía sau thì hẳn hằng ngày không thiếu các cô gái xinh đẹp vây quanh cùng những ông hoàng kinh doanh muốn gả con gái.
Nhưng bây giờ, bên cạnh tác phẩm được xem là hoàn hảo ấy lại xuất hiện một nhân vật không hề kém cạnh.
Cô, Lý Thanh Y, là người con gái đầu tiên có thể xuất hiện công khai bên cạnh anh. Tuy không ai biết được thân thế của cô nhưng chỉ dựa vào những tin tức gần đây họ nhận được thì chắc chắn rằng, cô đủ tư cách hơn bất kì ai được sánh vai cùng Âu Dương Quân.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy ngắn hở vai màu đen. Thoạt nhìn, chiếc váy không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, một số người thầm giật mình bởi phát hiện con giá của nó. Đường kim mũi chỉ tinh xảo đến từng centimet. Bên trong là lớp lụa cao cấp, bên ngoài phủ một lớp vải mỏng xuyên thấu đính ngọc sáng mờ ảo. Chiếc váy ôm sát vòng eo nhỏ nhắn tôn lên vẻ đẹp kiều diễm động lòng người. Mái tóc đen suôn mượt vẫn thường buộc cao đuôi ngựa nay xõa dài qua vai. Trên chiếc cổ cao là sợi dây chuyền bằng ngọc được thiết kế một cách tinh tế. Đôi chân thon dài lộ ra dưới làn váy xòe ngắn trên gối kết hợp với đôi giày cao gót kiểu cách lướt nhẹ trên thảm.
Tất cả trang phục trên người cô đều mang một màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn.
Cô và anh chính là một sự kết hợp hoàn hảo mà không ai có thể phủ nhận.
- Mọi người vẫn đang nhìn chúng ta!
Thanh Y nhỏ giọng hướng về phía Âu Dương Quân.
Trong lời nói của cô mang vẻ khó chịu lẫn ngượng ngùng, nhưng hình ảnh đó qua mắt người khác lại trở thành một hành động thân mật.
Họ chưa thấy Âu Dương Quân đi dự tiệc cùng bạn gái bao giờ mà nay lại có người khoác tay anh còn hướng vào tai anh nói nhỏ.
Trong lòng ai nấy đều thêm phần đề cao giá trị của cô.
Âu Dương Quân thản nhiên nhìn quanh một vòng.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo chứa sát khí, mọi người đều sợ hãi ngoảnh mặt và bắt đầu trở lại nói chuyện của mình.
Anh hài lòng thu lại ánh mắt lại rồi nhìn cô cười:
- Vậy sao?
Con người này thật có khả năng khiến người khác khiếp sợ!- Thanh Y âm thầm thở dài.
Thấy một bóng người tiến về phía họ, Âu Dương Quân quay sang nói với cô:
- Đứng đây đợi tôi!
Không hỏi cũng biết kẻ đang đến đó ai! Ông ta chính là chủ nhân buổi tiệc hôm nay, Âu Dương Khánh.
Hắn là ông ta khó chịu lắm khi tất cả quan khách đều bỏ lơ ông mà đi chú ý Âu Dương Quân. Đã vậy, anh vừa là hậu bối lại vừa là khách nhưng không thèm đến chào hỏi một tiếng, phải để ông đích thân mang xác đến chào trước.
Chuyện của gia đình giàu có đúng là không thể đoán được!
Cô không quan tâm đến hai người đó nữa, đang định quay lưng hướng về dãy thức uống thì nghe có tiếng gọi: