Đôi Cánh

Chương 34



Hoàng hôn dần buông trên bãi biển trong xanh.

Bầu trời nhuộm một dải vàng cam rực rỡ kết hợp mặt nước sáng lấp lánh ánh mặt trời tạo nên khung cảnh thật thơ mộng.

Thế nhưng trên bãi cát, cặp đôi nào đấy chẳng hề biết thưởng thức cảnh đẹp mà sừng sụ với nhau.

- Tôi đã bảo là tôi không thể ăn thêm một miếng nào nữa!

Cô gái kêu lên.

- Em đã ốm mất mấy kí rồi biết không? Nào, ăn nhanh lên! Đừng để người ta bảo tôi không quan tâm thuộc hạ!

Người thanh niên vẫn kiên trì.

--

Cách đó một đoạn khá xa, trên ban công của khách sạn, có hai người khác đang dùng ống nhòm nhìn về phía bên này. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đôi nam nữ dưới bãi biển chứ chẳng thể nghe thấy gì. Một người lẩm bẩm:

- Không được, không được! Đó không phải anh Quân! Nhất định là ma nhập, không lí nào anh lại nhân nhượng đến vậy!

--

- Anh à, tôi đã ăn hết hai đĩa bít tết, một con vịt quay, một ly sữa bò cùng hai bát phở. Trong bụng bây giờ món Đông có, món Tây có, chúng đang muốn đạp vỡ cái dạ dày tôi mà chui ra đây này!

Cô gái lại than khóc nhìn chiếc bàn với gần như toàn bộ tô đĩa đã sạch trơn.

- Thế còn con gà này ai xử nó đây?

Người thanh niên lại hạ giọng hỏi.

--

Kẻ đang nắm ống nhòm trên kia tiếp tục nhăn nhó mặt mày nói với tên bên cạnh mình.

- Thôi rồi! Thời thế thay đổi, anh em mình chắc phải khổ sở lắm đây! Những ngày sau đành phải nhìn sắc mặt ai đó mà sống rồi!

Người bên cạnh cắn hạt dưa không thèm để ý đến, rút điện thoại ra nhắn tin.

--

- Tôi không thể đâu! Anh cứ tự xử!

Cô gái kiên quyết, quay mặt hướng ra biển.

“Rầm!”

Người thanh niên mất hết kiên nhẫn đập bàn khiến đống bát đĩa chạm vào nhau vỡ đôi. Chiếc bàn đáng thương cũng vì thế mà lún hơn một nửa vào trong cát.

Khung cảnh bữa ăn lãng mạn trên biển hoàn toàn sụp đổ!

- Em được lắm! Nếu không phải em đang dưỡng thương thì tôi tuyệt đối không tha!

Dừng một lúc, anh lại nói:

- Đáng ra tôi nên xử tên đó thêm cái tội khiến em mất vài kí thịt!

Nói xong, anh bực mình đứng dậy bỏ đi để lại cô gái trên bãi biển lộng gió.

- Nè, sao tôi có cảm giác như anh đang nuôi heo vậy hả?

Cô gái nói với theo.

“Nuôi heo? Hừ, cũng hay đấy! Ta sẽ vỗ béo con heo này rồi làm thịt sau!”- Người thanh niên mỉm cười thú vị mà suy nghĩ.

Thấy anh không có ý muốn dừng lại, cô gái dứng dậy đuổi theo.

- Này, Âu Dương Quân, anh đứng lại! Có phải anh ám chỉ tôi là heo không hả? Này, anh trả lời đi!

Trên bãi biển nhuộm màu ấm áp, một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp chạy theo sau một thanh niên cao lớn, tuấn tú.

Họ chính là điểm sáng cho bức tranh hoàng hôn sinh động động lòng người.

--

- Đúng rồi! Thế mới đúng là anh Quân, phong cách mạnh mẽ tuyệt vời, luôn ở vị thế chủ đạo! Cậu có thấy thế không Vũ?

Phong vỗ lan can của ban công với đầy vẻ hưng phấn. Nhưng thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, anh hạ ống nhòm hỏi:

- Này, cậu không nghe tôi nói gì sao?

- Tôi thích em!

Vũ thản nhiên phun ra ba chữ khiến mắt Phong mở to như muốn lồi tròng, anh lắp bắp:

- Này, này, này, cậu... cậu có ý đồ với tôi từ bao giờ vậy hả?

Nhìn điệu bộ hai tay khoanh trước ngực của Phong như thiếu nữ xinh đẹp gặp phải yêu râu xanh, Vũ không kiềm được phá lên cười ha hả.

- Cười gì đấy?

Phong nheo nheo mắt.

- Thứ nhất, tôi không nói “I love You” với cậu mà với chủ nhân số điện thoại này, Họa Lam. Tôi đang nhắn tin cho cô ấy nên thuận miệng nói ra!

Vũ lắc lắc điện thoại trong tay rồi tiếp:

- Thứ hai, cậu nhìn mình đi.- Anh chọt chọt vào khoảng trống trên ngực Phong- Nơi này của cậu làm gì có thứ gì để cậu dùng tay che lại! Ha ha...

Vũ kiềm chế nụ cười đã muốn toét đến mang tai, ánh mắt anh bỗng trở nên mơ màng như dụ dỗ nhìn Phong mặt đang tối sầm lại:

- Nhưng nếu cậu muốn, tôi chấp nhận hi sinh vì anh em, tình nguyện làm yêu râu xanh để phục vụ! Nhưng nói trước, tôi sẽ làm công, cậu làm thụ!

Phong bị bức đến nổi điên, giơ chân đá vào kẻ đang cuồng ngôn loạn ngữ, khiến hắn la oai oái xin tha.

- Này thì công! Này thì thụ! Ta cho chú mày một trận nhừ tử để từ “công” biến dạng thành “quạ” luôn!

--------

Trời về đêm càng lúc càng mát mẻ. Gió từ biển thổi vào mang hơi muối đặc trưng.

Âu Dương Quân đi dọc bãi biển dài trải cát. Gương mặt anh tuấn khiến bao cô gái ao ước được anh nhìn đến dù chỉ một lần. Tuy nhiên, người thanh niên cao ngạo này lại chỉ nhìn đúng có một người. Vì người đó, vừa từ Anh trở về, anh đã đưa ngay cô đến đây nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Mặt khác, anh còn bao trọn cả khu này không cho bất kì du khách nào tới quấy rầy.

Vậy mà tối nay, vì muốn cùng cô đi dạo, anh đã đích thân chủ động đến tận phòng tìm nhưng trong phòng trống không.

Cô rốt cuộc có để anh vào mắt không?

Đang trầm mặc suy nghĩ, Âu Dương Quân bỗng thấy ở bãi dừa phía trước một hình dáng nhỏ bé quen thuộc. Đương nhiên người đó không ai khác ngoài Thanh Y tiểu thư!

Cô đang đứng hướng mặt ra biển nên không thấy anh đang lại gần.

Nhưng anh đột nhiên dừng bước.

Thanh Y không phải đang đứng một mình mà với một người khác. Kẻ đó đứng khuất sau cây dừa đối diện cô nên anh không thể nhìn rõ là ai. Hơn nữa, ánh đèn điện cũng không rọi sáng đến vị trí này.

Anh im lặng nghe giọng nói lạ, là một giọng nam chuẩn của người ngoại quốc:

- I'll put you away! (“I” đến đưa “you” đi!)*

- Now? (Bây giờ?)

Thanh Y trả lời. Âu Dương Quân có thể nghe thấy sự ngạc nhiên trong lời nói của cô.

- Now! (Bây giờ)- Kẻ kia khẳng định.

Âu Dương Quân cuộn chặt hai tay thành nắm đấm. Anh muốn giết tên kia!

Hắn là ai mà ngang nhiên vào địa bàn của anh rồi đòi mang người của anh đi? Quá ngông cuồng!

Anh đang định tiến đến để xử tên gan to đó thì bỗng nghe Thanh Y lên tiếng khẳng định:

- If you arrived earlier, I would be happy. Now, I did not want to go! (Nếu trước đây “you” đến, “I” sẽ rất vui mừng. Còn bây giờ, “I” không còn muốn rời đi nữa!)

Tên kia có vẻ bất ngờ, sau vài giây mới hỏi lại:

- Why? Because of he? Do you love he? (Lí do là gì? Vì cậu trai đó ư? “You” yêu cậu ta phải không?)

Thanh Y nhè nhẹ gật đầu.

Thấy vậy, bên này Âu Dương Quân cười thầm.

“Tốt lắm, xem như em thông minh!”

Nhưng tên kia là ai, anh nhất định phải biết rõ và không thể bỏ qua cho hắn. Nghĩ liền làm ngay, Âu Dương Quân bất ngờ bước đến nơi Thanh Y đang đứng.

Nghe tiếng động, tên lạ mặt nhanh như chớp quay người chạy vù ra biển rồi nhảy xuống lặn mất tăm.

- Hắn là ai?

Âu Dương Quân không đuổi theo. Quanh đây đều là người của anh nên hắn không thể thoát được. Anh nhìn Thanh Y đang sững sờ nhìn theo hướng kẻ kia vừa nhảy xuống lên tiếng hỏi. Cô bị anh làm cho bất ngờ nên một lúc sau mới lấy lại bình thản trả lời:

- Người quen thôi!

- Người quen? Thế tại sao lại muốn đưa em đi?

Âu Dương Quân nhíu mi. Hôm nay kẻ đó bỏ đi, không có nghĩa hắn sẽ không quay trở lại lần nữa.

- Anh nghe lén sao?

- Tôi sao lại phải đi nghe lén? Hai người đứng giữa trời nói chuyện, âm thanh nó tự bay vào tai tôi chứ! Mà nếu có nghe, cũng là đường đường chính chính nghe!

Nhìn anh vô sỉ giải thích, Thanh Y không kiềm được liếc tặng một ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi trước. Âu Dương Quân tinh thần thoải mái bước theo sau, bâng quơ nói:

- Lúc nãy thấy em gật đầu trước một câu hỏi.

Nghe được giọng nói bảy phần châm chọc, ba phần sung sướng của anh, Thanh Y bỗng đỏ mặt. Thế nhưng kẻ nào đó không chịu buông tha liền tiến lên ôm lấy eo cô rồi sánh vai bước.

- Nếu lúc nãy em dám bỏ theo tên đó, tôi nhất định cho em nếm mùi đau khổ!

Thanh Y vùng vẫy thoát khỏi cánh tay anh đang ôm lấy eo mình. Nhưng cô tuyệt đối không thể thắng anh nên đành chấp nhận bỏ mặt anh muốn làm gì thì làm.

- Tôi trốn đi rồi thì còn để cho anh tìm thấy sao?

- Đừng nói là ở Trái Đất, dù em trốn lên Sao Hỏa tôi cũng mang được em trở về!

- Vậy tôi sẽ lên Mặt Trời!

- Mặt Trời? Em muốn chết sao? Em muốn chết cũng phải có sự đồng ý của tôi! Nếu không... đừng hòng!

Âu Dương Quân hài lòng cười vui vẻ nhìn Thanh Y hậm hực bên cạnh.

Hai người vẫn tiếp tục cùng nhau đi dạo cho đến khi tối muộn. Âu Dương Quân đưa Thanh Y về trước cửa phòng mới chịu rời đi. Trước khi đi, anh còn không quên để lại một câu:

- Tối nay phải mơ về tôi biết chưa?

Cô bĩu môi:

- Vậy là ác mộng rồi!

Anh không chấp lời nói của cô mà đưa tay vò vò mái tóc cô cho rối tung.

- Ngủ ngon!

Thanh Y bực mình không thèm chúc đáp lại, quay người mở cửa đi vào trong. Bên ngoài, Âu Dương Quân bước vài bước thì dừng lại nhìn về cánh cửa phòng vừa đóng kín. Anh đưa tay ấn nút trên tai để mở thiết bị liên lạc:

- Các cậu điều tra xem những kẻ ngoại quốc khả nghi xuất hiện trong khu vực này tối nay! Không ngoại trừ người phục vụ của khách sạn.

( * Trong các chương trước, tất cả đối thoại bằng tiếng Anh và Nhật đều được đưa về tiếng Việt. Nhưng để đảm bảo cho bí mật của “người lạ” nên đoạn này để nguyên tiếng Anh với hai từ xưng hô You - I, không phân biệt tuổi tác, giới tính.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.