Đôi Cánh

Chương 42



Trên hành lang dài với ánh đèn mờ ảo, một thân hình bé nhỏ chạy vút nhanh như tên bắn.

Thanh Y trong lòng đang nôn nóng muốn gặp ngay Âu Dương Quân để báo tin. Chỉ cần qua khúc rẽ phía trước, cô sẽ gặp được anh. Thế nhưng khi còn cách một đoạn nữa thì đám đàn em của Phan Nhã Vân đột nhiên xông ra cản đường.

Cùng lúc bọn chúng giơ súng, Thanh Y cũng rút khẩu súng lục ở đôi ủng của mình. Tuy nhiên, cô không hề giảm tốc độ mà ngược lại còn chạy nhanh hơn. Sau đó, cô vụt khụy chân nghiêng người ngã sát xuống sàn nhà trơn bóng. Nhờ vào đà chạy cùng ma sát nhỏ giữa cơ thể và mặt sàn, cả người cô trượt tới một đoạn dài.

Trong quá trình trượt dài trên sàn, Thanh Y bọp cò, nhả đạn vào hai kẻ đứng trước. Cô hành động quá nhanh lẹ khiến mấy tên đằng sau hết sức bất ngờ và kinh ngạc. Đến khi chúng định hình thì đã bị Thanh Y nằm dưới sàn dùng chân đá ngã. Sau đó, cô vụt đứng dậy rồi nhảy qua người mấy tên đàn ông đang nằm sóng soài dưới đất.

---

Trong gian sảnh của biệt thự, Âu Dương Quân vẫn nhàn nhã nhấc ly rượu mà lắc lắc nhẹ và thưởng thức màu rượu sóng sánh trong ly. Anh dường như không quan tâm hơn mười kẻ cầm súng đang từ từ tiến từng bước đến trước mặt.

Trên gương mặt sắc lạnh đột hiện lên nụ cười nửa miệng ngạo mạn.

- Các người có thể làm cho ta một việc không?

Bọn đàn em ngạc nhiên nhìn anh vừa lên tiếng. Tên cầm đầu sau một hồi suy nghĩ mới đáp lại:

- Chuyện gì?

Âu Dương Quân đặt ly rượu xuống rồi nhìn về những kẻ ngu ngốc trước mặt.

- Giúp ta hỏi Diêm Vương xem, các người là kẻ thứ bao nhiêu mà ta đưa đến gặp ông ấy!

Khi thông tin chưa kịp thấm vào đại não của mấy tên trước mặt, Âu Dương Quân đã đá tung chiếc bàn trước ăn. Trong khoảnh khắc mặt bàn nằm thẳng đứng, hoàn hảo làm lá chắn cho mình, anh liền đạp ghế nhảy lên cao đồng thời rút súng bắn về kẻ địch.

Có đến hơn một nửa bọn trước mặt anh chưa kịp phản ứng đã bị trúng đạn mà ngã xuống. Máu của chúng bắn tung tóe trên sàn nhà trơn bóng tạo nên những bông hoa máu đỏ rực. Những kẻ còn lại sau khi ý thức được thì đồng loạt giương súng nhằm thẳng vào Âu Dương Quân.

“Pằng... pằng...”

Một chuỗi tiếng súng vang lên trong căn sảnh rộng.

Tuy nhiên, tiếng súng đó không phải từ bọn người kia mà từ Phong cùng thuộc hạ của anh đang tiến vào. Khi người của Phan Nhã Vân chưa kịp bóp cò, anh đã nổ súng hạ gục hết.

- Mau đi tìm Thanh Y!

Không hề nhiều lời, Âu Dương Quân liền xoay người chạy về hướng hành lang mà Thanh Y rời đi.

Thấy vậy, Phong liền khẩn trương nói:

- Anh Quân, chúng đã cho chôn bom quanh đây, chúng ta nên rời đi sớm để giữ an toàn!

Âu Dương Quân dừng bước, quay mặt nhìn Phong lãnh đạm hỏi:

- Bom?

- Vâng, lúc tập kích ngoài kia, tôi đã nghe chúng nói thế!

- Vậy cậu bảo tôi bỏ Thanh Y lại mà chạy đi sao?

Âu Dương Quân tức giận.

- Tôi không có ý đó! Tôi chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho anh, để anh rời đi trước. Tôi và thuộc hạ sẽ ở lại tìm cô ấy!

- Vớ vẩn!

Nghe Phong nói, Âu Dương Quân không kiềm được mà lớn tiếng.

- Tôi muốn mạng sống, cậu và thuộc hạ không muốn sao?

- Nhưng...

- Im miệng! Nếu cậu còn nói thêm một lời nào, đừng trách tôi vô tình!

Không đợi Phong kịp lên tiếng, Âu Dương Quân đã lạnh lùng cảnh cáo.

Trên đời, chẳng có kẻ nào lại muốn chết. Vì thế, thuộc hạ nào lại trung thành với một ông chủ sẽ bỏ mặt sống chết của mình mà tháo chạy khi gặp nguy hiểm?

Bởi sự quan tâm thuộc hạ của Âu Dương Quân mà anh đã tạo dựng được một tổ chức ngầm vững mạnh như hôm nay. Tất cả bọn họ đều cùng anh vào sống ra chết nên việc lấy mạng của họ thay bằng mạng của mình là điều chưa bao giờ xuất hiện trong ý nghĩ của anh.

---

“Bùm... bùm... bùm...”

Một tiếng nổ to và kéo dài khiến đất dưới chân như rung động.

Thanh Y cũng bị âm vang chấn động đó làm cho tỉnh. Cô lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo.

Bây giờ, cô mới phát hiện mình đã bị trói chặt hai tay ra đằng sau rồi cho cột đứng bằng dây thừng giữa một căn phòng tối om. Dù cố mở mắt thật to nhưng cô không thể nào đoán nổi đây là đâu.

Ý thức dần thanh tỉnh, những hình ảnh mơ hồ dần dần hiện rõ trong đầu.

---

Lúc đó, cô nhảy qua bọn đàn em của Phan Nhã Vân rồi chạy ra sảnh.

Vừa thấy Âu Dương Quân đang ngồi trên bàn ăn, phía trước là một đám người cầm súng hướng về anh, cô liền cất tiếng gọi:

- Âu Dương...

Âm thanh chưa thoát ra hết ở cổ họng đã biến mất.

Thanh Y rõ ràng cảm nhận một cơn đau nhói bất ngờ truyền đến từ sau gáy. Chưa kịp quay lại nhìn kẻ đánh lén mình, cô đã vô lực mà ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

---

Xâu chuỗi lại các sự kiện, Thanh Y đột nhiên tái mặt. Một cơn đau dữ dội trong lồng ngực xông thẳng lên thần kinh trung ương, hành hạ tâm trí cô.

Âu Dương Quân... anh ấy... không lẽ tiếng nổ lúc nãy...?

Không phải! Nhất định anh ấy đã thoát khỏi đó! Âu Dương Quân đâu phải là người nói chết liền chết!

Thanh Y tự trấn an bản thân.

Bỗng, một tiếng kêu kẽo kẹt vang lên từ một góc nào đó. Theo hướng phát ra tiếng động nhìn đến, Thanh Y liền thấy hai người mờ ảo tiến vào.

Đèn điện được chúng bật sáng nhưng chẳng thể rọi rõ hết mọi ngõ ngách. Thanh Y chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột liền cúi đầu, nhắm mắt tránh đi. Một lúc sau, cô mới từ từ ngẩn đầu quan sát.

Đây có lẽ là một căn nhà hoang đổ nát ven chân núi!

- Cô tỉnh sớm hơn tôi tưởng đấy!

Người lên tiếng với giọng điệu giễu cợt là Phan Nhã Vân. Cô ta đang khoác tay một người đàn ông đi đến. Người đó không ai khác chính là tình nhân của Phan Nhã Vân mà Thanh Y đã gặp ở biệt thự.

Hắn có thân hình trung bình, không quá cao lớn. Đôi mắt hắn thâm sâu khó lường.

- Âu Dương Quân thế nào rồi?

Thanh Y lạnh lùng lên tiếng.

- Ha ha, một căn biệt thự lớn nổ tung và anh ta thì vẫn còn ở trong đó tìm cô. Cô nói xem, anh ta hiện giờ ra sao?

Bên ngoài trời đổ mưa lớn.

Một cơn mưa cuối thu mang theo hơi lạnh đã được dự báo trước.

- Không thể nào!

Thanh Y lớn tiếng gào lên. Trên gương mặt da phấn mịn màng lăn dài một giọt nước mắt.

- Cô không tin? Thế thì để tôi cho cô xuống dưới đó đoàn tụ với hắn để kiểm chứng!

Người đàn ông của Phan Nhã Vân vừa nói xong liền đưa súng nhắm vào Thanh Y.

Phan Nhã Vân nhẹ nhàng dùng tay gạt qua, ngăn hắn lại rồi nũng nịu:

- Trương Phàm, anh hãy bình tĩnh đi! Ả nhất định sẽ chết, nhưng là chết theo cách đau đớn nhất! Ai bảo ả dám làm em mất mặt thời gian qua! Ha ha...

Tiếng cười như ma quái của Phan Nhã Vân vang vọng trong đêm đen ở vùng núi đồi hẻo lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.