Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 113: Cưng chiều em không cần thương lượng



Thấy người đàn ông đối diện mắt cứ nhìn cô gái nhỏ yêu mến, Sở Chiến trong cơn giận dữ, nghĩ thầm tiểu tử này cần phải đi tìm phụ nữ, ông cụ kiếm bảo bối của anh làm gì, một người đàn ông bá đạo ghen ôm cô gái nhỏ bên cạnh vào trong ngực mình, liếc mắt nhìn người đàn ông đeo mắt kính cảnh cáo.

Lý Cảnh bị nhìn rất là vô tội, thấy vẻ mặt đại ân nhân của mình lạnh như băng cảnh cáo, lập tức đem tầm mắt từ trên người Đường Tố Khanh rời đi, trong lòng hiểu rõ.

Kể từ lúc Lý Cảnh kích động nói ra lời kia, vẻ mặt ông cụ cầm trong tay cây kéo lớn, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cả người oai phong đến mắt cũng muốn nhìn lên bầu trời, trong lòng đắc ý thầm nghĩ: lão đầu tử, cháu của ông lợi hại hơn nữa còn không phải thấp hơn chồng của cháu gái tôi một bậc sao, bảo ông sau này còn dám khoe khoang.

"Ôi, là lãnh đạo của A Cảnh a, mau vào trong nhà uống chén nước." Ông già đối diện nhiệt tình nói, ông già cũng là người khôn khéo, đi vào nhìn mặc dù cảm thấy dáng dấp Đường Tố Khanh rất là xinh đẹp, rất hợp mắt của ông, nghĩ thầm nếu làm cháu dâu ông thì thật tốt, nhưng dù sao đã là vợ của người khác, hơn nữa còn là vợ của đại ân nhân cháu trai ông, cho nên không thể làm gì khác hơn.

Ông cụ vẫn đứng ở một bên dương dương tự đắc cười nhạt nói: "Nhà chúng tôi cũng có nước uống, tại sao phải chạy nhà ông.", mắng thầm đối phương vuốt đuôi ngựa, nếu không phải cháu rể ông xuất sắc, đối phương có thể nhiệt tình mời bọn họ qua uống trà sao?

Ông già đối diện có chút lúng túng, Sở Chiến nghĩ thầm mục đích đã đạt được rồi, dù sao trước hai ông già cũng là bạn rất tốt, quan hệ không nền làm cho quá cứng ngắc, muốn khi bọn họ trở về thành phố, một mình ông cụ ở chỗ này cũng cần một số bạn bằng tuổi chơi với nhau, vì vậy cười nhạt nói: "Xin lỗi, một chút nữa còn có chút việc bận, hôm nào cùng nhau nữa uống trà đi." .

"Được, được, nhất định hôm nào phải tới." Ông già cười ha hả nói, trong mắt tán thưởng Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh.

Mục đích đã đạt được, ông cụ mắt thấy ánh mặt trời chiếu rất mãnh liệt, ông không hề quên chắt của ông còn chưa sinh ra kia, vì vậy vang giọng nói: "Đi, đi, đi vào, mặt trời nắng nóng chết người, nhưng ngàn vạn lần không được để chắt của ông còn chưa sinh ra phải chịu tội." . Giọng nói đó giống như ước gì toàn bộ thế giới đều phải biết chuyện ông sắp có chắt.

Đường Tố Khanh đối với hành động ngây thơ của ông nội mình cảm thấy rất buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hướng về phía hai ông cháu đối diện gật đầu một cái, mặc cho người đàn ông bên cạnh ôm lấy mình đi vào nhà.

Nhìn kia bóng lưng hài hòa của gia đình đã đi xa, ông già nhà cách vách đột nhiên cảm thấy nhà mình rất yên ắng, nghĩ thầm nếu cháu gái lão Đường chưa lập gia đình, có thể giới thiệu cho cháu trai ông, mắng thầm lão Đường rất không phúc hậu, có một cháu gái ưu tú như vậy mà cất giấu kỹ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ý ở trong lòng ông già dầu gì ông cùng ông cụ Đường là bạn, nói thế nào cũng coi như là rất thân.

Ông già thở dài một cái, tự lẩm bẩm nói: "Hai người kia giống đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, cô bé kia nhìn thật không tệ, thật là đáng tiếc, nhưng sao nhìn cô bé đó quen mắt như vậy?" .

Người đàn ông đeo kính Lý Cảnh cười nhạt hai tay đặt trên bả vai ông nội hắn, ôn hòa nói: "Sao có thể không quen thuộc được? Không phải ông thường thấy người ta trên tin thời sự." .

"Cháu nói cô bé đó là Phó thị trưởng đẹp nhất thành phố S sao? Không trách được ông vừa nhìn cảm thấy quen như vậy, ai, người ông tán thưởng nhất lại là cháu gái lão Đường, tin tức này quá ngoài ý muốn." Ông già không thể tin nói, hướng trên người Đường Tố Khanh qua hàng rào dò xét, hầu như hơn nửa người muốn qua hàng rào bên kia, người đàn ông đeo kính buồn cười lắc đầu một cái, lôi kéo ông nội hắn đi vào nhà, cười nhạt nói: "Vừa rồi Sở tổng không phải đã nói lần sau sẽ cùng nhau uống trà sao? Lần sau có thể thấy rõ ràng." . Lý Cảnh mặc dù an ủi ông nội hắn như vậy, nhưng người trên thương trường làm sao không hiểu ý trong lời nói khách sáo của người ta.

Đến mái hiên, ông cụ sung sướng đi vào nhà không bao lâu, trong nhà đột nhiên có mấy người khách xa lạ mang một đống lớn gì đó tới, vừa mới bắt đầu ông cụ cùng Đường Tố Khanh tò mò tại sao có người xa lạ đến nhà, cho đến khi đám người kia nhìn thấy Sở Chiến thì có thái độ cung kính, ông cụ cùng Đường Tố Khanh rốt cuộc hiểu rõ là người quen biết Sở Chiến.

Khi hơn mười người xa lạ nhìn thấy Sở Chiến, nghiêm chỉnh xếp thành hàng, cô gái đứng đầu lão luyện cung kính nói: "Lão gia, Sở tổng, phu nhân khỏe, những áo cưới này là chúng tôi dùng máy bay mang từ cửa hàng ở Paris chở tới đây, là nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris thiết kế ra những mẫu độc nhất vô nhị, mỗi kiểu dáng ở Trung Quốc chỉ có một cái, không biết Sở phu nhân thích kiểu dáng gì?" .

Nói xong cô gái lão luyện vung tay lên, mười mấy người nghiêm chỉnh lấy từ trong túi đen ra, đủ loại áo cưới kiểu dáng xinh đẹp trong nháy mắt hiện ra trước mắt mọi người, cho dù Đường Tố Khanh đã quen, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này, hô hấp vẫn hơi chậm lại, con ngươi phóng đại, trong lòng Đường Tố Khanh hiện lên ngọt ngào, giờ phút này không biết dùng từ ngữ để hình dung khiếp sợ cùng cảm động. Cô rất hoài nghi người đàn ông không phải cho người khác mang tất cả áo cưới ở cửa hàng áo cưới tới đây chứ, nếu không sao có nhiều áo cưới đẹp mắt như vậy.

Không trách được anh sáng sớm hôm nay nói rõ ràng muốn đi thử áo cưới, kết quả lại thờ ơ, thì ra anh đã sớm có chuẩn bị. Ông cụ đứng ở một bên nhìn cháu rể vì cháu gái mà tạo ra cảnh tượng hạnh phúc, khóe miệng cong lên hài lòng, thỉnh thoảng gật đầu một cái, mà người giúp việc chung quanh rối rít đi tới cùng ánh mắt hâm mộ.

"Bảo bối, xem một chút thích bộ nào? Còn toàn bộ để lại?" Sở Chiến liếc nhìn những thứ áo cưới xinh đẹp kia một cái, sau đó quay đầu cưng chiều nói với cô, vuốt nhẹ mái tóc của cô, ở trong mắt của anh, trên cái thế giới này chỉ có bảo bối là xinh đẹp nhất, để cho ánh mắt anh không thể dời đi được.

Vừa nghe lời này, trong mắt những người cầm đủ loại kiểu dáng áo cưới kia lóe lên ánh sáng, trong lòng hiểu Sở phu nhân mới là người quyết định cuối cùng, vì vậy rối rít ân cần giới thiệu áo cưới thiết kế cho cô, nó ưu điểm chỗ ở nào, đồng thời còn không quên khen ngợi vóc người Đường Tố Khanh tốt như vậy, mặc những áo cưới này lên sẽ nhìn rất đẹp.

Đồ vật đẹp đã thấy nhiều cũng sẽ mang đến cho thẩm mỹcủa người ta mệt mỏi, Đường Tố Khanh chính là như vậy, vốn nhìn chiếc áo cưới cũng rất đẹp, nhưng khi những người ở cửa hàng áo cưới cầm trong tay áo cưới nhất nhất vì cô giới thiệu, cô rối loạn, đầu còn mơ hồ có cảm giác đau, khẽ nhíu mày một cái, đột nhiên tầm mắt của cô bị một chiếc áo cưới hấp dẫn, áo cưới màu trắng bó ngực có làn váy thật to, trên làn váy khảm những vật không thua gì kim cương, chiếu ra từng tia ánh sáng màu bạc, chỗ bó ngực tầng tầng lớp lớp thay phiên, so với hoa sen tỉ mỉ hơn, càng thêm quan trọng là thiết kế ở eo tương đối rộng rãi, vừa nghĩ tới tình cảnh sáng sớm hôm nay mặc quần áo, Đường Tố Khanh cảm thấy đột nhiên mình béo lên muốn tìm bộ áo cưới rộng rãi để mặc, nếu không khi hôn lễ kéo dài mặc áo cưới bó chặt mình, đến lúc đó hô hấp cũng khó khăn.

Lúc Đường Tố Khanh nhìn áo cưới đến xuất thần, Sở Chiến cũng tò mò theo tầm mắt của cô nhìn qua, khen ngợi gật đầu một cái, cưng chiều nói: "Cái này không tệ, rất thích hợp với em.". Giờ phút này trong lòng Sở Chiến suy nghĩ áo cưới rộng rãi trước mắt này, sẽ không ép chết đứa bé của bọn họ, nhưng nếu cô gái nhỏ của anh thích những kiểu dáng áo cưới khác cũng có thể làm được, chỉ là đến lúc đó phải gọi người phụ trách đem sửa eo cho thích hợp một chút.

Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, đối với Sở Chiến cưng chiều vợ như mạng mà nói, anh muốn làm hư cô gái nhỏ của anh.

Nhân viên làm việc áo cưới ở một bên nắm lấy thời cơ, vì cô giới thiệu ưu điểm cùng hiệu quả của thiết kế áo cưới , thẳng khen ánh mắt Đường Tố Khanh tốt, nhân viên làm việc tại chỗ đều là người tinh anh, phần trăm khi bán một chiếc áo cưới đi tương đương với một tháng tiền lương của ba người bọn họn, chỉ cần có người xem cũng sẽ không bỏ lỡ thời cơ.

"Cái này đi." Đường Tố Khanh cười nhạt nói, trong lòng tính toán chiếc áo cưới này rất đắt, chỗ làn váy lấp lánh tỏa sáng không thua gì kim cương.

"Còn những bộ khác thì sao? Có thíchkhông? Để toàn bộ lại nhé." Sở Chiến thâm tình nói, ý bảo cô không cần tiết kiệm tiền cho anh.

"Không cần, một lần cưới một bộ là đủ rồi, nhiều cũng mặc không đến." Đường Tố Khanh buồn cười nói, nghĩ thầm nhiều kiểu dáng như vậy, đến lúc cô mặc thử vào thì sẽ rất mệt mỏi.

Vừa nghe lời này, nhân viên làm việc cầm trong tay áo cưới cảm thấy thất vọng, trong lòng suy nghĩ Sở phu nhân này nhiều áo cưới như vậy sao không nhìn, để cho bọn họ không lấy được nhiều tiền hoa hồng, nhân viên làm việc hâm mộ nhìn người nhân viên cầm trong tay bộ áo cướimà Đường Tố Khanh nhìn trúng, trong lòng thầm buồn mình tại sao không có vận khí tốt như vậy.

"Cái này để lại, cái khác lấy về đi, nói cho ông chủ các ngươi biết, tiền áo cưới tôi sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản của hắn." Sở Chiến lạnh lùng nói, ngay sau đó êm ái ôm lấy cô gái nhỏ đi lên lầu

Phòng khách náo nhiệt trong nháy mắt trở về trạng thái yên tĩnh, ông cụ hài lòng nhìn chiếc áo cưới để lại, phân phó người giúp việc đưa đến trong phòng Đường Tố Khanh, sau đó mới sung sướng trở về phòng của mình.

Vừa đi vào phòng, cả trái tim Sở Chiến cũng mềm nhũn, thâm tình ngắm nhìn cô, khóe miệng càng vui vẻ, bàn tay trắng nõn lướt nhẹ qua mái tóc quăn đen nhánh của cô, mang theo sủng ái, dịu dàng lên tiếng nói: "Có mệt mỏi không? Nghỉ ngơi một chút trước hay thử áo cưới trước? Không biết số đo có vừa người không?". Nói xong, mắt yêu thương liếc nhìn bụng nhỏ cô một vòng, sau đó cẩn thận ôm cả người cô vào trong ngực.

Anh vừa nói xong, lập tức đem lòng hiếu kỳ của Đường Tố Khánh dâng lên, cô mỉm cười, mắt sang lên, mang theo mong đợi, đáng yêu nói: "Muốn thử bộ áo cưới đó một chút." .

"Được." Sở Chiến cưng chiều vuốt sống mũi của cô, ngay sau đó đem áo cưới mà người giúp việc mang lên thả trước mặt cô khoa tay múa chân một chút, bắt đầu cởi quần áo của nàng, muốn tự mình mặc vào cho cô , ai ngờ Đường Tố Khanh đỏ mặt, bắt lấy tay của người đàn ông vội vàng nói: "Tự em thay ra.", sau đó đã cầm áo cưới trong tay người đàn ông đi vào phòng tắm, bất kỳ một người phụ nữ khi yêu cũng sẽ không kìm hãm được muốn mình ăn mặc thật xinh đẹptrước mặt người đàn ông, Đường Tố Khanh cũng không ngoại lệ, cô suy nghĩ hiện tại so với trước mập một chút xíu, ở trước mặt anh tự mình mặc vào áo cưới, đến lúc đó khó coi làm sao bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.