Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 18: Đêm tối rất mê người



Một lát sau Sở Chiến trở ra từ nhà tắm với chiếc áo ngủ mỏng manh.

Nhìn trên giường, có một cô gái đang ngủ ngon lành, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, không để ý đến bên cạnh cô còn có một chú gấu bông, Sở Chiến rón rén đi tới bên kia giường nằm xuống.

Ban đêm, cửa sổ sát đất thổi qua những đợt gió xào xạc, ánh trăng xuyên qua cánh rừng thưa, lẻn vào phòng chiếu sáng cho chiếc giường nhỏ, nghe bên tai tiếng hít thở nhàn nhạt, còn có mùi thơm cơ thể tỏa ra khắp căn phòng, tâm Sở Chiến rục rịch ngóc đầu dậy, không hề buồn ngủ.

Sở Chiến rất mê hoặc, hiện tại nằm bên cạnh một cô gái cũng mê hoặc không kém khiến bao nhiêu mỹ lực từng làm anh kêu ngạo nháy mắt bị phá hủy. Những cô gái trước kia khi gặp anh đều đầu hàng vô điều kiện? xinh đẹp, thanh khiết, trí tuệ, phụ nữ thành công. . . . . .

Nhưng những cô gái kia, anh cảm thấy rất khó chịu khi phải đến gần, chớ nói chi là phát sinh tình cảm đặc biệt.

Nghĩ đến đây, Sở Chiến nhẹ nhàng xoay người, theo đến bên cạnh cửa sổ nhìn cô gái đang say giấc nồng. Chỉ thấy cô gái nhỏ ban ngày cố tỏ ra mạnh mẽ, ban đêm lại ngủ như một đứa bé trong tay còn có một con thú nhồi bông, miệng đỏ tươi khẽ giương lên, hơi thở tỏa ra một mùi thơm tinh tế, không thể nói đến chuyện nó khiến người ta mê mệt như thế nào

Cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nếu như nói nơi nào trên cơ thể cô chọc tức người khác, đại khái liền có thể chỉ ra: gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng noãn, dường như ngay cả lỗ chân lông cũng không có, lông mi rất dài rất cong vút, lỗ mũi rất khéo léo đáng yêu. . . . . .

Càng xem càng cảm thấy ưu điểm của cô không ngừng tăng lên, ừ, còn có miệng nhỏ đặc biệt xinh đẹp, Sở Chiến như đang quan sát vật lạ, sau đó cúi đầu, không biết nếm hương vị này sẽ có cảm giác gì đây? Ý nghĩ vừa nảy ra, Sở Chiến hơi sững sờ, từ lúc nào anh lại nhiều lời như thế?

Càng xem càng nghiện, Sở Chiến dứt khoát nâng đầu cô lên, để mặt cô thật gần mặt anh, khi cái miệng nhỏ thở ta một hơi, anh liền cảm nhận được mùi vị thơm mát của cô, như một kẻ bị đầu độc, anh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đỏ tươi.

Ừ, ăn thật ngon, giống như đứa bé ăn trộm một quả dâu tây, Sở Chiến đang như một đứa bé lén ăn trộm, nặng nề hút cái miệng nhỏ mê người, như con ruồi không đầu lục lọi khắp nơi, ý đồ sâu hơn là giữ chặt mùi vị này bên cạnh mình.

Trong miệng cô như cất thứ gì đó, dẫu là tiếng thở cũng rất mê người? Cái suy nghĩ này vừa ra tới, Sở Chiến cũng không thoả mãn với việc chạm môi cô, đầu lưỡi linh hoạt khẽ đảo một vòng xung quanh lục lọi, từ từ thăm dò vào trong khoang miệng Đường Tố Khanh, ở trong miệng của cô thăm dò khắp nơi, hôn khắp mỗi tất đất, trêu chọc cái lưỡi thơm tho của cô, khiến cô không thở nổi.

"Ừ. . . ." Đang trong giấc mộng Đường Tố Khanh khó thở khẽ thốt lên một tiếng.

Tiếng rên nhỏ này khiến cho đàn ông hồn mê phách lại, phát giác cả người anh cơ hồ đã đặt trên người cô gái nhỏ, xem ra cô thật sự rất mệt mỏi, động tác lớn như vậy vẫn không khiến cô tỉnh lại, có lẽ anh có chút gấp gáp, Sở Chiến nghĩ như vậy.

Động tác miệng của anh dường lại, lưỡi gian xảo từ từ lui ra ngoài, không bỏ được ngậm lấy cánh môi đỏ huyết của Đường Tố Khanh, như người ăn trộm, thận trọng liếm, bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn, giờ phút này tâm ý anh hoàn toàn quên mất việc mình tới đây chỉ vì nhiệm vụ.

Nhìn thấy cô gái trước mặt đang ngủ an ổn, cảm giác vật nam phía dưới mình đang cháy hừng hực, anh thề, một ngày nào đó anh sẽ hôn cô gái nhỏ này đến chóng mặt, hôn rồi sẽ ăn chứ không phải chịu đựng lửa nóng đốt như hiện tại, người gây ra họa lại ngủ ngon thế là sao?.

Nhẹ nhàng đẩy thân thể của mình ra, Sở Chiến từ từ quan sát cô gái nhỏ bên cạnh, từ đầu đến chân, không thể phủ nhận, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác đối với phụ nữ, hơn nữa còn rất mãnh liệt, thứ mùi vị này hình như rất tốt, nghĩ như vậy, Sở Chiến không có suy nghĩ nguyên nhân sâu xa của nó là gì. Trong lúc vô tình anh liếc nhìn con gấu nhỏ trong tay Đường Tố Khanh, gương mặt nó nằm trong lồng ngực cô, anh dùng đôi mắt sắc bén liếc con gấu nhỏ đáng một cái, đột nhiên cảm thấy nó vô cùng chướng mắt, lập tức động thủ đem con gấu bông trong tay Đường Tố Khanh vứt xuống dưới đất.

Như vậy tốt hơn nhiều, Sở Chiến dương dương tự đắc, nhưng trong nháy mắt lại gặp Đường Tố Khanh nhắm mắt lục lọi xung quanh giường. Trong chốc lát, trong tay cô lại chộp được con thú nhồi bông lớn, hơn nữa còn là một thú nhồi bông nam, trong giấc mộng Đường Tố Khanh thả con thú nhồi bông nhỏ vào ngay lồng ngực của mình.

Lần này Sở Chiến nổi giận, lập tức đem con thú nhồi bông nhỏ trong tay cô lấy đi, một quả đấm giáng xuống mặt con thú nhồi bông, sau đó lần nữa ném xuống mặt đất, lần này không có thú nhồi bông Đường Tố Khanh lại bắt đầu lục lọi ở trên giường, muốn ôm chú gấu nhỏ vào trong ngực cho dễ ngủ.

Cô không biết ý đồ của Sở Chiến, không chút nghĩ ngợi anh đem bàn tay ấm áp to lớn gác qua eo của Đường Tố Khanh, quả nhiên cô nghĩ đó là chú thú nhồi bông nhỏ của mình nên choàng qua ôm anh lại, sau khi tìm được một vị trí tương đối thoải mái thì vui vẻ ngủ một giấc ngọt ngào.

Hiện tại thì tốt hơn nhiều, Sở Chiến hài lòng nói, anh hoàn toàn quên mất hậu quả của việc ấy, bàn tay ấm áp gác bên lồng ngực của cô, cảm thụ rõ ràng tiếng tim đập thình thịch, tim của anh nhảy loạn theo, trên tay truyền tới một nguồn nhiệt, mùi thơm cơ thể phụ nữ theo lỗ mũi lan tỏa khắp cơ thể. Cô gái bên cạnh anh mê người, khiến thân thể anh chậm chạp xảy ra biến hóa, cảm giác càng ngày càng nóng, vật nam tính phía dưới muốn nổ tung.

Sở Chiến cười khổ một cái, làm như vậy người cuối cùng phải khóc chỉ là anh, thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được, vì vậy cái buổi tối này, Sở Chiến hoa lệ mất ngủ, anh không ngừng tự đấu tranh giữa lý trí và dục vọng.

Sáng sớm hôm sau, Đường Tố Khanh cũng thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặc dù tối hôm qua cảm giác có quỷ ám trên giường, nhưng lại ngủ rất thoải mái, cô theo thói quen muốn để cái gối bông xuống, nhưng cái môi lại bị một đôi bàn tay to lớn ôm lấy.

Cô kinh ngạc nhìn đôi bàn tay to lớn đang ôm ấy mình, phát hiện hai cánh tay to lớn của chồng cô đang ôm lấy cô. Vì sao cô lại không phát hiện ra? Đường Tố Khanh nghi ngờ nghĩ tới.

Giờ phút này chủ nhân đôi bàn tay ấy đang ngủ say, tướng ngủ của anh để cho gương mặt của anh trở nên bình thường, vô cùng khéo léo, cô có cơ hội để nghiêm túc nhìn người đàn ông trước ngực, phát giác ra đây là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, trừ hơi nhát gan ra, mọi thứ đều vô cùng tốt, Đường Tố Khanh nhìn gương mặt anh tuấn đang ngủ say, thầm nghĩ.

Nhẹ nhàng để bàn tay anh xuống, Đường Tố Khanh khẽ khàng đi vào phòng tắm. Trong nháy mắt cô đi, cái người đàn ông vốn đang ngủ say khẽ mở mắt, tròng mắt màu đen thâm thúy chẳng có chút nào giống như người vừa tỉnh ngủ, anh đưa mắt nhìn thật chặt vào bóng dáng trong phòng tắm, ánh mắt không rõ ý vị, giống như một con sói đói bụng.

Quả nhiên, không bao lâu, từ trong phóng tắm ném ra một tiếng kêu sợ hãi, những tiếng thở hổn hển, nghe âm thanh này, tròng mắt Sở Chiến trở nên tối sầm, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười, trên xuất hiện một vẻ hưng phấn khỏi nhìn cũng đoán ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.