Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 37: Vợ yêu! Em nên nghỉ ngơi rồi



Một tay Tờ Kế Nao lôi kéo bé gái đang khiếp đảm, một tay không biết làm sao đành phải níu lấy quần áo mình, len lén nhìn một màn ôn nhu bên giường, trong lòng thật tò mò, cái người đàn ông cao lớn giống như đại minh tinh kia là ai? Trong lòng Tờ Kế Nao ê ẩm nghĩ tới một màn trước mắt, họ thật xứng là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Bé gái theo Tờ Kế Nao bôn ba nhiều năm nên mặc dù nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, dẫu vậy thì vẫn chỉ là một đứa bé, nghe mùi thơm của canh trong không khí, thấy một tay Sở Chiến đang cầm chén canh, một tay anh cầm thìa chuẩn bị đưa lên miệng Đường Tố Khanh, cô gái nhỏ chừng năm sáu tuổi lập tức nuốt nước bọt.

Nhìn thấy bộ dáng thèm thuồng của con gái mình, trong lòng Tờ Kế Nao nhất thời khốn quẫn không dứt, vì tiết kiệm chút tiền ăn cơm, sáng sớm và buổi trưa anh chỉ cho bé ăn hai cái bánh bao, mà chính anh cũng chỉ được một cái bánh bao, cảm nhận được mùi thơm kia lòng anh cũng cồn cào.

Nhìn một chút người đàn ông anh tuấn đang mặc bộ quần áo lôi thôi lếch thếch, lúc này Tờ Kế Nao mới lĩnh ngộ được cô và người đàn ông kia không cùng đẳng cấp với anh, tròng mắt Tờ Kế Nao nhất thời trở nên chán nản.

Nhưng anh hiểu được mục đích lần này mình tới đây, nhìn người đàn ông kia dường như chẳng mấy vui mừng khi anh đến, Tờ Kế Nao thấp thỏm mở miệng nói: "Phó Thị trưởng, thật xin lỗi, lần này là do chúng tôi sai, cô cũng đừng. . . . . ." . Nằm tại đây.

Lời còn chưa nói hết, đã bị Đường Tố Khanh cắt đứt, chỉ thấy cô đang nằm trên lồng ngực người đàn ông kia, bỗng mỉm cười nhìn anh và bé: "Ăn cơm chưa?" .

"Hả?" Tờ Kế Nao không kịp hiểu suy nghĩ của cô, chỉ có thể lo lắng phát ra câu hỏi mang theo kinh ngạc, nếu như anh không có nghe lầm, dường như Phó Thị trưởng mới vừa hỏi anh ăn cơm rồi chưa? Nhưng anh tới đây là để xin lỗi, chẳng lẽ cô chưa nghe rõ ý trong lời nói của anh sao?.

"Nơi này còn một chút canh, không ngại thì ăn nó giúp tôi đi." Đường Tố Khanh cười nhạt một tiếng, đỏ mặt, quay đầu, nhẹ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh: "Trong nồi của anh còn canh không?", giọng nói thật nhỏ, như chỉ để cho hai người có thể nghe thấy.

Nhìn ánh mắt sáng quắc mang theo vẻ mong đợi của cô, biết cô tốt bụng muốn giúp người, đứa bé nghe thế nuốt nước miếng một cái ực, làm sao bé lại không nghe được lời nói kia? Sở Chiến không đành lòng, cố đem lời nói ‘canh này chỉ thích hợp cho bệnh nhân uống’ nuốt xuống, thở dài một tiếng nói: "Còn rất nhiều." .

Nói xong câu đó, tâm tình Sở Chiến có thể nói là vô cùng ghen tỵ, anh nghiêm túc nấu canh bổ, là muốn để cho cục cưng của anh uống, thế mà nay lại cho vào bụng người khác, anh không căm tức mới là lạ?!

Mới vừa nghe những lời của Tờ Kế Nao nói, hình như là tới đây để xin lỗi, nghĩ đến chuyện người trước mặt dường như là người làm tổn thương cục cưng của anh, tròng mắt Sở Chiến càng trở nên sắc bén, không tự chủ mà phát ra hơi thở lạnh lẽo, lạnh lùng liếc về phía người đàn ông đang đứng ở cửa. Trong lòng suy nghĩ, hắn ta dám làm tổn thương cục cưng của anh, hiện tại còn thừa dịp cô ăn cơm đến đây đoạt lấy thuốc bổ của cô, thật là đáng hận.

Thật ra thì Tờ Kế Nao cũng rất oan uổng, làm sao anh biết được đây là thời gian ăn cơm trưa và nghỉ ngơi của cô, anh ăn sáng xong liền dắt theo con đến đây, đi hơn hai tiếng mới đến được đây.

Đường Tố Khanh nằm trên người của Sở Chiến cũng cảm thấy sự lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể mình, cho là anh không vui khi cô lấy canh bổ anh nấu cho cô mang cho người khác uống, không biết tại sao, trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng giùng giằng muốn nằm xuống gối.

"Đừng động, mới vừa uống canh xong liền nằm sẽ bất lợi cho tiêu hóa." Sở Chiến cau mày, nghiêm túc nói, ôm thân thể nhỏ bé của cô, trong giọng nói tràn đầy sự quan tâm dành cho cô.

Đường Tố Khanh nằm trong ngực anh, đột nhiên không dám động đậy nữa, nghĩ đến tư thế hiện tại của bọn họ, lỗ tai cô liền nóng lên, nhìn Sở Chiến một hồi sẽ khiến cô ý loạn tình mê.

"Tôi đã no rồi, trong bình thuỷ vẫn còn canh, vứt sạch thì lãng phí quá, một chút nữa hai người lấy về ăn đi!" Đường Tố Khanh cười nhạt nói, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như thể phát sáng, càng khiến cô động lòng người hơn.

Tờ Kế Nao nhìn mặt của cô, không tự chủ được gật đầu, trong lòng giống như có một đóa hoa nhỏ xinh đẹp tỏa ra hương thơm ngào ngạt, vô cùng vui vẻ, cô không có trách anh, thật là tốt quá!

Sở Chiến ngâm mình trong bình dấm chua, cố gắng thu tất cả vào mắt, lần này lại cảm thấy không vừa lòng khi cô cười với người khác, hơn nữa người kia còn có thể là tên đầu sỏ chuyên gây chuyện, anh liền dịu dàng sờ sờ mái tóc của cô, thâm tình và cưng chìu nói: "Vợ yêu, em nên nghỉ ngơi rồi.".

Đường Tố Khanh hoàn toàn không để ý tới quỷ kế dỗ dành của người đàn ông kia, cô đã ngủ cho tới giờ này rồi, không muốn ngủ tiếp vì vậy trực tiếp nói: "Em còn chưa mệt." .

Mà đầu óc Tờ Kế Nao như ngừng hoạt động, cứ mãi nghĩ về câu nói kia của Sở Chiến, giờ mới hiểu được thì ra cô đã lập gia đình, nhất thời thần sắc trở nên ảm đạm, trong lòng khẽ nhói đau.

Dù là cô chưa lập gia đình, thì anh và cô cũng chẳng thể nào có hy vọng, người ta có bối cảnh, có tài sản lớn, làm sao có thể thương anh, trong lòng Tờ Kế Nao mang theo tự ti, thầm nghĩ.

Đối với tình cảm, Đường Tố Khanh là người phản ứng chậm lụt, hoàn toàn không hiểu được những chuyện kia. Mất mấy giây cô mới dần hiểu, thì ra hai người đàn ông này đã âm thầm giao chiến, cuối cùng thì người đàn ông vừa phúc hắc, vừa bá đạo mang tên Sở Chiến toàn thắng.

"Người bạn nhỏ, em tên là gì?" Đường Tố Khanh dịu dàng hỏi cô gái nhỏ, đứa bé này rõ ràng rất muốn uống canh, cũng không mở miệng, chỉ cứng rắn nhìn cô, như vậy đã chứng tỏ bé hiểu chuyện hơn nhiều đứa bé khác rồi, khiến cho cô phải tự chủ động mà hạ thấp giọng nói.

Có lẽ bé biết Đường Tố Khanh vì cứu bé mà quên mình, còn đưa canh ngon cho bé uống, còn nở một nụ cười dịu dàng với bé, biết đó không phải là người xấu, vì vậy cô gái nhỏ giòn giã nói: "Chị ạ, em tên là Nhân Nhân, cảm ơn chị đã cứu Nhân Nhân." .

"Nhân Nhân hả, ngày đó em không bị thương gì chứ?" Đường Tố Khanh dịu dàng hỏi, cũng chẳng hiểu sao lại để cho một đứa bé thoải mái đi lại ở công trường, nếu ngày đó cô không đi tuần tra, sợ rằng lúc này – người nằm đây chính là cô bé kia, suy nghĩ một chút cô đã cảm thấy sợ rồi.

Cô gái nhỏ lắc đầu một cái, thản nhiên nói: "Chị bị thương, người chủ thầu đã đuổi ba và Nhân Nhân đi rồi, nói rằng phải đợi chị lành bệnh rồi mới quyết định được.".

"Nhân Nhân! Đừng nghe bé nói bậy." Tờ Kế Nao khẽ quát một tiếng, xoa vạt áo, không được tự nhiên giải thích, hôm nay bọn họ đến đây là để xin lỗi không phải để tố cáo, huống chi Phó Thị trưởng quả thật bởi vì bọn họ mà bị thương, người chủ thầu đuổi bọn họ đi cũng hợp tình hợp lý.

Đường Tố Khanh vốn nghĩ sẽ trách cứ bọn họ sao để cho con nít chạy đến công trình, không nhìn ra sự nguy hiểm ở đó sao? Nhưng nhìn thấy người đàn ông kia vừa rầy con gái nhỏ vừa đau lòng và áy náy. Lúc này cô lại liên tưởng đến tình cảnh của người nông dân nghèo phải bôn ba khắp nơi, đại khái đoán được tại sao bé sẽ xuất hiện ở công trường, cũng hiểu cô gái nhỏ đang nói gì, lập tức bảo Sở Chiến cầm điện thoại đến cho cô, bấm một số điện thoại.

Đầu điện thoại kia, người chủ thầu đem toàn bộ sự tình kể lại cho Đường Tố Khanh, cũng lần nữa cường điệu lời hứa sẽ không để chuyện này lặp lại lần nữa, còn nói người đầu sỏ gây chuyện đã bị ông xa thải rồi, xin Phó Thị trưởng tha thứ tất cả… vân vân và vân vân.

Chờ đối phương nói xong, lúc này Đường Tố Khanh mới hạ mệnh lệnh của mình, sau khi cúp điện thoại, cười nói với Tờ Kế Nao: "Tôi đã nói rõ mọi chuyện với chủ thầu rồi, ngày mai anh có thể trở lại chỗ đó làm việc, chỉ là không thể đưa đứa bé ra công trường nữa, dù sao cũng không thể để một bé gái lớn lên ở đó, tôi đã bảo chủ thầu ứng lương trước để anh có thể đi thuê phòng trọ rồi." .

Trong lòng Tờ Kế Nao không chỉ là cảm động, anh cũng chẳng biết dùng từ nào để hình dung tâm tình của mình lúc này, những tưởng rằng bọn họ đã đi tới cuối đường rồi, không ngờ lòng dạ Phó Thị trưởng tốt như vậy, chẳng những không trách tội bọn họ, còn giúp anh giữ lại công việc, Tờ Kế Nao bôn ba rất nhiều nơi, trong lòng chỉ có khổ sở, cho tới bây giờ cũng không có ai quan tâm tới anh như vậy, nhất thời cảm động khiến lỗ mũi đỏ ửng, lần này càng thêm hâm mộ chồng của cô, chắc anh tốt lắm mới lấy được một người vợ như cô.

Một tay Tờ Kế Nao dắt tay Nhân Nhân, một tay cầm bình canh nóng, mang theo tâm tình hưng phấn rời khỏi bệnh viện. Bởi vì giải quyết xong mọi chuyện mà tâm tình Đường Tố Khanh rất sảng khoái, cũng chẳng biết mặt của người đàn ông bên cạnh thối đến chẳng có từ nào hình dung nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.