Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 53: Đàn ông hắc phúc được quan tâm



Nhìn thấy cháu gái của ông vội vàng đi vào phòng, tâm tình ông cụ trở nên tốt hơn, tình cảm của hai đứa không tệ, xem ra khoảng cách gần đã giúp cả hai bồi dưỡng tình cảm, công nhận cự ly luôn làm cho tình cảm con người tiến triển.

Cháu gái đã đi vào phòng, đoán chừng chẳng thể ra sớm được, lấy kinh nghiệm từng trải của ông ra mà nói ông hiểu được việc kia, nên thôi ông vui vẻ ăn cơm một mình.

Đường Tố Khanh rón rén đi vào phòng ngủ, thông qua ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng, cô thấy trên chiếc giường của hai người có một chỗ nhô lên cao, nhíu mày đẹp lại, cô đem áo khoác của mình đặt xuống ghế quý phi, rồi nhẹ nhàng đi vào bên giường.

Nhìn người đàn ông trước mắt đang lấy chăn che phủ người, cứ y như một con nhộng to, trong lòng Đường Tố Khanh đột nhiên có một tia đau lòng, cùng oán giận vì anh không biết tự chăm sóc mình, từ từ kéo chăn xuống, để tránh cho anh bị khó thở.

Lợi dụng ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông trước mặt đã ngủ say, lúc này Đường Tố Khanh nghi ngờ, đến tột cùng thì anh là người đàn ông như thế nào? Vừa mới bắt đầu anh là một người đàn ông nhu nhược và yếu đuối, sau lại trở thành một người đàn ông sắc bén và bá đạo, đến bây giờ lại trở thành một người đàn ông vô hại.

Thu hồi tâm tư của mình, Đường Tố Khanh nghĩ tới việc nhức đầu của người đàn ông trước mắt, nhìn cái trán trơn bóng kia, tay thon dài trắng nõn của cô thử đưa lên trán anh thăm dò, chỉ nghe anh trong vô thức phát ra một tiếng rên rỉ, cô kinh ngạc, cho là anh đã tỉnh lại, nên bị sợ phải lập tức thu tay về.

Nghiêm túc quan sát người đàn ông bên cạnh, phát hiện anh cũng không có mở mắt, có lẽ là do cô đa cảm, lần nữa vươn tay thăm dò cái trán của anh, nó không nóng.

Khi bàn tay nhỏ bé lạnh buốt chạm vào cái trán trơn bóng, gương mặt Đường Tố Khanh không thể tránh khỏi việc đỏ lên, tâm tình có chút dao động, cảm thụ nhiệt độ cơ thể khác thường của mình, trái tim của cô reo inh ỏi.

Ngay vào lúc này, người đàn ông vốn đã ngủ say lại mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Đường Tố Khanh a lên một tiếng, bàn tay của mình như đặt vào vật gì đó vô cùng ghê gớm, soạt một tiếng thu hồi lại, cả người không biết làm sao, giống như là một đứa bé ăn trộm bị người lớn bắt được.

Nhạy cảm như Sở Chiến, làm sao lại chẳng phát hiện việc cô gái nhỏ đi vào trong phòng, đè hô hấp xuống để xem cô gái nhỏ chuẩn bị làm gì, nhưng chờ mãi, chỉ nghe tiếng bước chân nhè nhẹ của cô, cũng không thấy cô mở đèn, lần này Sở Chiến hơi nóng nảy.

Không ngờ vừa lúc ấy cô gái nhỏ lại có động tác, êm ái kéo chăn xuống khỏi đầu anh, những động tác tiếp theo của cô gái nhỏ như một loạt mật ong thoa đường tiến vào tâm trí anh, nó chứng tỏ là cô này rất quan tâm anh, sự thật này khiến đầu óc Sở Chiến nhảy múa không ngừng.

Đang lúc Sở Chiến vui mừng, một bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đặt lên trán anh, da thịt trơn nhẵn như ngọc, mát mẻ như suối, khiến tâm tình Sở Chiến khẽ nhúc nhích, đợi rất lâu, cũng không thấy cô gái nhỏ có thêm động tác gì, lúc này Sở Chiến mới không nhịn được mở mắt, không ngờ mở mắt ra liền được hưởng phúc lợi tốt đẹp, cô gái nhỏ của anh giống như bị hoảng sợ mà thu tay về.

Sở Chiến đè tiếc nuối trong lòng xuống, vẫn chẳng thể quên được tiết mục tối nay, nghĩ đến vẻ đẹp của cô gái này, tất nhiên sẽ đưa tới một nhóm ruồi muỗi, mới vừa đánh lui được cái người thị trưởng kia, hiện tại lại đưa tới một người đàn ông khác, Sở Chiến vừa nghĩ tới đó, trong lòng chua chát không thể diễn tả được, anh chợt hiểu ra việc tình địch là thứ đả kích vĩnh hằng trong lòng anh, chỉ có thể nắm cô thật chặt trong lòng bàn tay mới là an toàn.

Quyết tâm giả chết, Sở Chiến thấp giọng mà nói: "Đã về rồi à.".

Động tác này, thần thái này chẳng biết tại sao khiến trong lòng Đường Tố Khanh khẽ dao động, hồi tưởng những chuyện xảy ra trong một tháng cô bị thương, người đàn ông trước mặt ngày đêm chịu đựng cực nhọc chăm sóc cô, thỉnh thoảng trêu chọc để cho cô quên đau đớn.

Lúc ấy giọng nói của anh vô cùng bá đạo nhưng nay lại rất yếu ớt, điều này làm cho Đường Tố Khanh vô cùng lo lắng, sợ anh lại đỗ bệnh rồi biến về trạng thái của một người đàn ông hèn nhát, đây cũng không phải là điều cô hy vọng.

"Trừ nhức đầu ra còn nơi nào không thoải mái không?" Đường Tố Khanh không kìm hãm được dịu dàng hỏi.

Tâm Sở Chiến rất hưởng thụ sự quan tâm của cô gái nhỏ, kiên quyết lắc đầu một cái ý bảo không có gì.

"Có muốn ăn cơm hay uống thuốc không?" Trong lòng Đường Tố Khanh khẽ thở một hơi, khó chịu như vậy rồi còn chẳng nói, tiếp tục hỏi, cô hoàn toàn không biết giờ phút này cô giống như một người vợ đang quan tâm chồng mình, mặt tràn đầy nhu tình, sắp đem anh hòa tan.

Đời này đây là lần đầu tiên có người dịu dàng nói chuyện với anh như thế, quá khứ thì mọi người coi anh như một vị thần, chẳng bao giờ tồn tại cái gì gọi là không thoải mái hay bi thương, anh cũng gắng phải buộc mình trơ mặt với tất cả cảm xúc, để miễn bị người có lòng đánh ngã, này khó được một người khiến Sở Chiến lưu luyến, nghĩ tới chuyện về sau, cô gái này sẽ ngày ngày đối mặt với anh, chính anh sắp vui mừng đến chết rồi

Sở Chiến tỏ ra yếu ớt nói: "Không muốn ăn, một lát thôi là không có chuyện gì nữa.", anh dường như đã tiến vào trạng thái yếu đuối, không muốn ăn uống, khiến cho người nhìn có chút không đành lòng.

Nghe được giọng nói trẻ con của anh, Đường Tố Khanh không ủng hộ, quở trách nhẹ: "Hồ đồ, tại sao bị bệnh rồi mà còn không chịu ăn uống nữa, không ăn lấy gì mà uống thuốc, bộ anh không muốn giữ cái mạng của mình sao?" .

Sau khi dứt lời, chẳng cho anh cơ hội trả lời, lập tức ra khỏi phòng, trong chốc lát sau đã cầm lấy một hòm thuốc gia đình thật to, mở gương thuốc ra, rốt cuộc đã tìm được một ít thuốc trị đau đầu, lấy ra hai viên, thuận tiện đi ra ngoài cầm thêm một ly nước ấm rồi trở về phòng.

Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang lo lắng mà lấy thuốc cho anh, trong lòng ấm áp đồng thời cũng thầm than mình tự mình làm bậy thì không thể sống được, sớm biết đã không giả bộ bệnh rồi, lần này khổ không thể tả, còn khiến cho cô gái anh yêu phải lo lắng thêm.

Thấy anh ngoan ngoãn uống thuốc, Đường Tố Khanh thở nhẹ một hơi, giúp anh đắp chăn xong lại đi ra ngoài.

Lúc cô xoay người chuẩn bị đi, một bàn tay to lớn nắm chặt tay cô, Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường, thấy anh nhìn chằm chằm cô, không tự chủ mà giải thích: "Em đi nấu chút cháo, anh nằm đây nghỉ ngơi đi, không muốn ăn cũng phải ăn, ngã bệnh thì rất nguy hiểm." . Dứt lời liền đẩy bàn tay to của anh ra, bước chân xốc xếch đi ra khỏi cửa phòng.

Nhìn bóng lưng đang bận rộn vì anh kia, Sở Chiến ở trong phòng không kiềm chế được mà nở một nụ cười nhẹ, bộ dáng này của cô gái nhỏ thật đáng yêu, không ngờ được người khác quan tâm là một cảm giác thật tốt. Sở Chiến hy vọng cuộc đời mình từ đây về sau sẽ luôn có cô bên cạnh, xem ra kế tiếp có rất nhiều chuyện phải làm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.