Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 67: Đoạn mở đầu ăn khô lau sạch



Nhìn Đường Tố Khanh đột nhiên xoay người, ánh mắt mơ màng lại đang nhìn mình, trong lòng của Mặc Ly cảm thấy vô cùng mềm mại, trên người cô gái nhỏ này vốn có một cỗ khí chất đặc biệt, vào lúc này ánh mắt đang say của cô cực kỳ mê ly, làm cho người ta không nhịn được muốn ôm vào trong ngực che chở thật tốt, vừa nghĩ tới vẻ mặt dịu dàng khi cô gái nhỏ gọi điện thoại vừa rồi, Mặc Ly khống chế không được mình, giống như người chồng ghen tị, chua xót mà hỏi: "Vừa rồi em gọi điện thoại cho ai vậy?" 

Nghe anh ta nói, Đường Tố Khanh đã có chút say không suy nghĩ nguyên nhân nhiều, cúi đầu lên tiếng nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho chồng tôi, nói anh ấy không cần chờ tôi về ăn cơm." 

Nghe được chính miệng cô nói ra cho gọi điện thoại chồng cô, liên tưởng đến tin tức về cô gần đây, kết hợp vẻ mặt hạnh phúc mới vừa rồi của cô, trong lòng Mặc Ly tỏa ra chua xót nồng đậm, đây là tâm tình anh ta chưa từng có, nhìn cô gái nhỏ hơi say, trong lòng Mặc Ly không thể kiềm chế muốn ôm cô thật chặt, động lòng như hành động, cánh tay dùng sức một chút, sẽ kéo cô gái nhỏ vào trong ngực của mình.

Ngay vào lúc này, một cánh tay mạnh mẽ mà có lực bắt được cánh tay Đường Tố Khanh, ép cô xoay người một cái, tiếp theo mê mê mang mang nhào vào trong ngực người tới, thời điểm ngửi được hơi thở phái nam không thể quen thuộc hơn nữa, cô yên lặng ngây ngô đứng im.

Mắt thấy người đẹp sắp ở trong lòng mình đột nhiên bị người tới đoạt đi, Mặc Ly lớn như vậy lần đầu tiên lộ cáu kỉnh ra ngoài, tức giận nói: "Buông cô ấy ra!" 

Sở Chiến ôm chặt cô gái nhỏ mơ hồ trong ngực, giống như dụ dỗ trẻ con ngủ, bàn tay rộng mở dịu dàng vỗ sau lưng của cô gái nhỏ, đôi mắt sắc bén đen nhánh như đầm sâu, nhìn về phía người đàn ông nhớ thương cô gái nhỏ ở trước mắt, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, rất tốt, vậy mà lá gan lớn như vậy, lần này Sở Chiến nổi giận, ngược lại cười khẩy nói: "Tại sao muốn tôi thả vợ mình ra, nếu như bây giờ vị tiên sinh này tìm phụ nữ để ôm ấp, làm phiền anh về nhà ôm vợ của mình, nếu không lấy được vợ, làm phiền anh đi về phíaTây năm km, quẹo trái, tôi nghĩ phụ nữ trong hẻm nhỏ đó cực kỳ sẵn lòng cho anh ôm." .

Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đi ngang qua thì nghe được lời nói của Sở Chiến, lập tức hít vào một hơi, mắt mang theo khinh bỉ nhìn về Mặc Ly, đi về phíaTây đi năm km quẹo trái, cái hẻm nhỏ không phải chính là khu đèn đỏ sao, cái gọi là khu đèn đỏ chính là loại địa phương bán sắc, chỗ đó đều là người không đứng đắn, không ngờ nhìn người không thể nhìn bề ngoài, dáng vẻ người đàn ông ở trước mắt lịch sự như vậy, trên người có khí chất như vậy thế mà muốn yêu cầu phụ nữ ở chỗ khu đèn đỏ đó. Giống như nhìn thấy sự vật kinh khủng, sau khi ném một ánh mắt khinh bỉ về phía Mặc Ly, nhân viên phục vụ bước nhanh chạy ra ngoài.

Giờ phút này Mặc Ly đã tức giận đến mức thở không ra hơi, thứ nhất, anh mới vừa ghen với người đàn ông này thì chẳng biết tại sao nhân vật chính lại xuất hiện, thứ hai, miệng người đàn ông này cực kỳ độc, anh có tiền có quyền muốn có người phụ nữ cần gì phải đi khu đèn đỏ kia, chỉ cần anh vừa đứng ở chỗ này, hàng loạt phụ nữ đã nhào tới, nhưng mà anh chỉ xem trọng cô gái nhỏ trước mắt mà thôi.

Nhìn cô gái nhỏ kể từ sau khi nhào vào trong ngực của người đàn ông thì giống như con mèo ỷ lại, cọ xát ở trên người của anh ta, sau đó yên lặng bất động, Mặc Ly lập tức vô cùng chua xót, lớn tiếng nói: "Chồng thì thế nào? Chồng mà có thể khống chế tự do, cuộc sống của cô ấy sao? Chồng mà có thể tùy ý theo dõi cô ấy sao? Cô ấy lớn như vậy, dĩ nhiên có khả năng tự suy nghĩ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tôi nghĩ có lẽ người chồng như anh không cần tới quản mọi thứ đi!" .

"Ai tới quản vợ tôi? Vợ tôi có năng lực suy nghĩ, sợ là sợ người đàn ông có lòng dạ xấu xa sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu, đến lúc đó vẫn là vợ tôi bị thiệt thòi." Sở Chiến có ý châm chọc nói, bước kế tiếp chuyển một lời nói: "Huống hồ hiện tại vợ tôi muốn về nhà với tôi, có phải hay không, bảo bối, chúng ta về nhà có được hay không?" .

Sở Chiến mở miệng một tiếng vợ, chọc cho trong lòng Mặc Ly thiếu chút nữa hộc máu, cách xưng hô này làm cho anh ta vô cùng khó chịu, lúc Mặc Ly đang khó chịu vẫn mặt tràn đầy mong đợi nhìn về Đường Tố Khanh, hi vọng cô nói không muốn, nói không biết người đàn ông ở trước mắt, nhất thời dụ dỗ nói: "Tiểu Khanh, trước tiên không phải đi về có được hay không? Chờ một lát anh dẫn em tới một chỗ, rất đẹp." .

Đường Tố Khanh say rượu nhào vào trong ngực Sở Chiến cảm thấy trên người người đàn ông lay động, bị người quấy rối mộng đẹp, nhất thời vô cùng không vui, bắt lấy chân đau trong lời nói của anh nói: "Tôi không gọi bảo bối, không phải gọi tôi, không đi theo anh." .

Đường Tố Khanh đã say tiếp tục ngủ, trong lòng cô không nghe thấy xưng hô quen thuộc đó, tính cảnh giác của cô vẫn còn, trong đầu cô chỉ nhớ rõ người chồng trên danh nghĩa của cô thích nhất gọi cô là bảo bối rồi, hơn nữa giọng nói luôn rất dịu dàng cưng chiều.

Sở Chiến hả hê khóe miệng không tự chủ kéo ra ở dưới con mắt của Mặc Ly, nhất thời dịu dàng dụ dỗ nói: "Bảo bối, đừng làm rộn! Chúng ta đi về nhà có được hay không?" .

Đường Tố Khanh trong mơ hồ nhẹ nhàng nói: "Gọi như vậy mới đúng rồi, trở về. . . . Về nhà, chúng ta về nhà." .

Lời này vừa nói ra, Sở Chiến liền nở nụ cười hả hê, sắc mặt Mặc Ly biến thành đen, nhìn người người đàn ông kia dịu dàng ôm cô gái nhỏ mà anh để ý theo kiểu công chúa đi ra ngoài, Mặc Ly không phục, lần đầu tiên để ý một người như vậy, đâu chịu nuốt vào uất ức, lớn như vậy nhất thời khiêu khích nói: "Có bản lãnh thì anh coi chừng Tiểu Khanh mỗi ngày, nếu không tôi sẽ không bỏ qua." .

Sau khi dứt lời, Mặc Ly cực kì bực bội xoay người đi vào, anh không có nhìn thấy sau khi nghe lời của anh thì bước chân bóng dáng đàn ông ôm Đường Tố Khanh khẽ dừng lại, trên người tản ra ý lạnh vô tận.

Lúc trở về Sở Chiến là lái xe con của Đường Tố Khanh trở về, bởi vì anh không mang tiền trên người, cũng không muốn chờ một lát nữa ngay cả đồ lót cũng để lại cho tài xế taxi, Sở Chiến chạy xe con nhanh như đua xe, bởi vì tức giận đối với người người đàn ông vừa mới khiêu khích kia, cộng thêm cô gái nhỏ vừa vào trong xe thật sự giống như ngửi thấy mùi vị quen thuộc, cũng không quản anh vẫn còn sờ sờ bên cạnh, trong miệng vẫn kêu nóng, tay vội vội vàng vàng cởi bỏ áo khoác âu phục màu đen, chỉ còn lại một cái đai lưng buộc bên trong.

Kể từ khi Sở Chiến bắt đầu gặp cô thì chưa từng nhìn thấy cô mặc nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, huyết khí nhất thời dâng trào, vẫn buộc mình nghiêm túc lái xe, thấy cả người cô gái nhỏ vẫn nhích tới nhích lui chỗ ngồi, Sở Chiến khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tròng mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô càng phát tối tăm.

Quả nhiên Đường Tố Khanh đã rất say, nếu như cô hoàn toàn tỉnh táo, nhất định sẽ bị loại tốc độ nhanh như bão tố này dọa sợ đến hồn bay phách tán, hơn nữa sẽ không tự nhiên cởi áo khoác âu phục xuống.

"A Hiền, anh nóng hay không?" Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên, kéo kéo tay áo sơ mi của anh hỏi, cô đã quên mình chưa bao giờ gọi qua tên của đàn ông, vẫn luôn là có lời gì liền nói thẳng, gọi ‘ này ’ hoặc là ‘ ai ’ là chuyện thường ngày.

Sở Chiến ‘ ừ ’ một tiếng, giọng nói khàn khàn không thể tưởng tượng nổi, dịu dàng dụ dỗ nói: "Bảo bối, gọi anh là Chiến."

Nghe vậy, cặp mắt Đường Tố Khanh mang theo mờ mịt nhìn anh, trong đầu cô không có quan hệ với người nào gọi là Chiến, mắt chớp chớp kéo nhìn cô, ánh mắt mong đợi nhìn anh, không tự chủ gọi một tiếng ‘Chiến’.

Cô gọi một chữ ‘ Chiến ’ ra, quả thật đều mất hồn hơn so với bất kỳ thủ đoạn quyến rũ cao siêu của người phụ nữ nào. Làm trong lòng Sở Chiến thật là ngọt ngào, trong lòng suy nghĩ nếu như giờ phút này đầu óc của cô tỉnh táo thì tốt rồi, chỉ có điều cô tỉnh táo thì anh cũng chưa có khả năng hưởng thụ phúc lợi tốt như vậy.

Sở Chiến khẽ quay đầu liếc mắt nhìn cô ngồi ở bên cạnh.

Lúc này Đường Tố Khanh đã náo đủ, đang tựa vào trên người anh, hai mắt nhắm lại, hô hấp đều đều, thỉnh thoảng gọi lên tên của anh, giọng điệu mang theo mới mẻ, quen thuộc như vậy, gần như khiến Sở Chiến có một loại ảo giác, giống như cô gọi anh như vậy đã nhiều năm, giống như bọn họ yêu nhau nhiều năm, lần đầu tiên Sở Chiến cảm thấy tên mình từ trong miệng của cô gái nhỏ ra ngoài nghe đặc biệt tốt.

Thời điểm về đến cửa nhà, Sở Chiến ôm cô, cô đã say đến mức rất không tỉnh táo, ở cửa nhà, dán lên thân thể của anh ngửa đầu cười với anh, đưa tay dò vào túi quần tây của anh, lấy ra cái chìa khóa xe của anh, cô cầm ở trong tay vuốt vuốt một lát, nhìn một chút, cảm thấy không giống chìa khóa phòng, lại đưa tay dò vào túi áo của anh, thả trở lại, trong miệng nhỏ giọng hét lên: "Mở cửa, em muốn mở cửa." .

Vừa lấy vừa để xuống, ngón tay của cô mơn trớn thân thể của anh cách lớp vải thật mỏng, làm dục vọng của Sở Chiến vốn đã kêu gào lại lên cao thêm mười độ nữa, vội vã lấy cái chìa khóa ra mở cửa, một cước đá văng cửa đi vào, anh dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay ôm cô đi vào trong phòng, không chút lưu tình ném cô nặng nề rơi vào giữa giường. Anh nửa quỳ ở mép giường hai tay chống ở bên người cô, bao cô lại, bá đạo uốn đầu của cô qua rồi nhìn nhau thật sâu cùng với cô.

Nghĩ đến người đàn ông khiêu khích tối nay kia, nghĩ đến gần đây có đàn ông quái lạ liếc mắt đưa tình với cô liên tiếp, nghĩ đến anh cố gắng vận dụng quy tắc yêu đương như vậy cũng không chiếm được toàn bộ chú ý của cô, Sở Chiến thật sự sợ, quy tắc theo đuổi phụ nữ mà bạn tốt đề nghị gần đây thoáng qua ở trong đầu anh, bá vương ngạnh thượng cung ăn khô lau sạch, anh đang suy nghĩ có muốn trực tiếp vận dụng biện pháp này hay không, cột người phụ nữ anh yêu mến vào bên cạnh mình.

Khi nhìn thấy bộ dạng môi cô sưng nhẹ ướt át ở dưới tác dụng rượu cồn, trong mắt Sở Chiến thoáng qua ánh sáng chiếm đoạt, cả người liền ép xuống.

Hôn sâu mang theo triền miên.

Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên, thở hổn hển, đấm lưng của anh, hơi thở của cô lành lạnh không giống ngày thường, mang theo yếu ớt oán giận nói: "Thứ gì, nặng nề. . . . . ." 

Anh cắn môi của cô cười đến giảo hoạt: ". . . . . . Ăn ngon lắm, cho bảo bối ăn có được hay không?" 

Cô phát ra một tiếng ‘ ưmh. . . . . . ’ không rõ hàm nghĩa theo bản năng, mơ mơ màng màng nói: "Muốn ăn, rất muốn." , ở trong trí nhớ của Đường Tố Khanh, cô vẫn còn ở bữa tiệc, vẫn luôn uống rượu, tự nhiên vô cùng đói, lần này nghe được giọng nói quen thuộc dụ dỗ, cộng thêm thời gian này dường như có tình cảm đặc biệt đối với người đàn ông này, cô liền nói lời trong lòng ra theo bản năng, vừa nghe có đồ ăn ngon, nhất thời như một đứa con nít, lủi tới lủi lui ở trên giường, nhắm mắt lại tìm kiếm đồ ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.