Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 96: Mơ hồ kết hôn



Lúc này nhân viên làm việc đã không còn lời để nói, lần đầu tiên nhìn thấy người tới ly hôntrong trạng thái ngủ, nhưng nếu cục trưởng của bọn họ đã gật đầu, nhânviên buộc lòng phải làm theo, nhận lấy tài liệu trước mắt mà nhân vậtlớn đưa tới, nhân viên nghiêm túc liếc mắt nhìn ảnh chụp chung trên tờgiấy hôn thú, nghiêm túc quan sát Sở Chiến cùng cô gái trong ngực củaanh một cái, phát hiện giống nhau như vậy, chính xác mà nói là ảnh chụpchung trên giấy hôn thú cùng hai người trước mắt giống nhau như đúc.

Cúi đầu xuống, nhân viên tiếp tục làm thủ tục ly hôn, giờ phút này tronglòng nhân viên làm việc nhìn nhân vật lớn không rõ trước mắt này, nhìnhắn đối với cô gái trong ngực hắn ngoài cưng chìu cùng thâm tình thìkhông còn những khác nữa, nếu không phải là yêu, thì ánh mắt làm sao cóthể lộ ra như vậy, nhưng nếu là yêu, tại sao lại ly hôn đây? Đầy nghingờ quanh quẩn trong đầu của nhân viên làm việc.

Lúc này nhân viên đâu có nghĩ đến người cùng Đường Tố Khanh chụp ảnh chung trên tờgiấy hôn thú không phải là người đàn ông trước mắt, mà là một người khác dáng dấp cùng anh vô cùng giống nhau.

Có quyền có tiền thìrất dễ dàng xử lý mọi chuyện, dường như chuyện này vĩnh viễn không thểnào thay đổi được, không tới năm phút, Đường Tố Khanh cùng Giang ThiếuHiền đã làm xong thủ tục ly hôn, mà hai người trong cuộc làm ly hôn cũng chẳng hay biết gì, một không rõ tung tích, một người khác ngủ đến không biết trời đất.

Sở Chiến cầm giấy chứng nhận ly hôn của côgái nhỏ nhà anh, trong lòng rất vui vẻ, một cây gai vẫn ở trong lòng anh rốt cục trừ đi, sau này trong mắt của cô gái nhỏ chỉ có một mình anh.

Cục trưởng cục dân chinh vẫn cẩn thận phục vụ ở một bên nhìn nhân vật lớnhíp lại mắt cười, khóe miệng khêu gợi chậm rãi nâng lên, có thể nhìnthấy anh rất vui vẻ, vì vậy cục trưởng nịnh nọt lên tiếng nói: "Tiênsinh, nơi đăng ký kết hôn làm ở chỗ này." .

Đổi lại lúc trước khi Sở Chiến gặp Đường Tố Khanh, nếu có người muốn anh chấp nhận tới để làm việc, anh đã sớm kêu người kia về nhà mà ăn một mình, nhưng bây giờ thì khác, không nói anh gặp cô gái nhỏ của anh người đầy tớ của nhândân, cảm nhận sâu sắc được nhân viên công vụ khó xử, thời khắc tâm tìnhcủa anh rất vui vẻ, cho nên cục trưởng vừa nói ra, Sở Chiến ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, ôm trong ngực cô gái nhỏ, trong tay trânquý thối lại kia hai gốc ly hôn chứng thư, trực tiếp đi theo hướng cụctrưởng chỉ dẫn.

Đi tới chỗ đăng ký kết hôn, đưa tất cả tàiliệu thẩm tra cho nhân viên làm việc, trong lòng Sở Chiến kích độngkhông thôi, còn có một chút xíu lo sợ bất an, dù sao đây là lần đầu tiên kết hôn, hơn nữa cô gái nhỏ trong ngực là người anh quý trọng, mà ômngười trong ngực, chỉ có Sở Chiến tự mình biết, lòng bàn tay của anh rađầy mồ hôi.

Đăng ký kết hôn cần làm thủ tục so với đăng ký ly hôn phức tạp nhiều, sao chụp (photocopy) thẻ căn cước, làm hết tất cảthủ tục, chỉ còn lại ảnh chụp chung hai người, mắt nhìn người trong ngực vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Sở Chiến cưng chìu vợ như mạng vốn muốn ôm cô gái nhỏ ngủ say để chụp hình, đối với anh mà nói, cô gái nhỏ ởtrong trạng thái gì đều vô cùng xinh đẹp.

Ngay vào lúc này,nhân viên làm việc cầm máy chụp hình trong tay chậm chạp không động,muốn nói lại thôi đứng ở nơi đó, nhìn ngay cả cục trưởng cũng phải cẩnthận phục vụ nhân vật lớn, nhân viên làm việc cảm giác thật sự rất khólàm, vì vậy đè nén sợ hãi ở trong lòng, thấp giọng đề nghị: "Tiên sinhkhông gọi phu nhân tỉnh lại để chụp hình sao? Dù đăng ký kết hôn nhưngcũng là việc lớn, hay để dưới tình huống hai bên cùng tỉnh táo sẽ có bảo đảm."

Sở Chiến lạnh lùng liếc mắt nhìn cục trưởng đứng ở một bên, nhìn thẳng vào nhân viên vừa mới lên tiếng, thấy ánh mắt đốiphương không có ý né tránh, trong lòng Sở Chiến suy nghĩ người nhân viên làm việc nói rất có lý, nếu đã kết hôn, đến lúc đó cô gái nhỏ lấy lý do lúc đó cô không tỉnh táo thì chẳng phải rất hối hận sao, nhìn nhân viên khen ngợi một cái.

Sở Chiến cúi đầu dịu dàng ở bên cạnh lỗ tai Đường Tố Khanh gọi: "Bảo bối, rời giường." .

Đường Tố Khanh những ngày gần đây căn bản rất mệt mỏi, giọng Sở Chiến cưngchiều nhẹ như con kiến căn bản cô không nghe thấy, mơ mơ màng màng tiếptục ngủ say, một chút động tĩnh cũng không có, nhân viên cùng cục trưởng vẫn đứng ở một bên chờ nhìn thấy tình cảnh này cũng rối rít không nóinên lời, đây là gọi để cho người rời giường sao? Sao bọn họ có cảm giácgiống như là tình nhân đang nói lời nỉ non vậy. Xem ra nhân vật lớn cótình cảm sâu nặng với Phó thị trưởng trước mắt này, không trách đượctuổi trẻ tuổi như vậy ngồi an vị trên chức vụ này, nói không chừng saulưng có nhân vật lớn dìu dắt, trong lòng mọi người ở đây đều thầm nghĩ.

Chỉ có trong lòng ám vệ rõ ràng sự thật toàn bộ, trước khi phu nhân bọn họcòn chưa gặp chủ nhân bọn họ đã là một nhân vật rất vạm vỡ ở thành phốS, không phải là dáng dấp vạm vỡ, mà là năng lực trí tuệ vạm vỡ, so rấtnhiều phái nam chỉ có hơn chứ không kém.

Cảm giác giọngmình giống như ném vào trong lớp vải bông, Sở Chiến không thể không lấyra đòn sát thủ, thân mật ở bên tai Đường Tố Khanh nhẹ giọng nói: "Bảobối, bị muộn giờ đi làm rồi.".

Dù sao cũng là người hiểu rõcô gái nhỏ nhất, quả nhiên, khi mọi người ở đây hoài nghi với âm thanhnhỏ nhẹ của Sở Chiến, thì người trong cuộc Đường Tố Khanh vừa nghe thấynhững lời này, chân mày từ từ cau lại, lông mi giật giật giống như câyquạt nhỏ xòe ra thật dài, cặp mắt mơ hồ từ từ mở ra, trong nháy mắt đó,cô giống như một tia ánh sáng lấp lánh ở trước mắt mọi người, Sở Chiếnkhông vui trợn mắt nhìn đám người chung quanh một vòng, ánh mắt ý bảonhân viên cầm máy chụp hình làm việc.

Đang đắm chìm ở trongsắc đẹp nhân viên làm việc ho nhẹ một tiếng để che giấu việc mình luốngcuống, cầm máy chụp hình trong tay lên tách một tiếng, đã chuẩn bị xonghình hai người để dán lên giấy đăng ký kết hôn, Sở Chiến hài lòng nhìnnhân viên làm việc có tốc độ.

Đường Tố Khanh bị đánh thức cửđộng thân thể đau nhức một cái, cặp mắt mơ mơ màng màng mở ra nhìn thấychung quanh đều là đám người xa lạ, chân mày xinh đẹp từ từ nhíu lại,làm sao khi cô tỉnh dậy ở chỗ xa lạ này, cô nhớ nghe thấy người đàn ônggọi đi làm bị muộn rồi, cho dù vô cùng buồn ngủ, mà cô vẫn phải tỉnhlại.

"Tỉnh rồi, còn khó chịu hơn sao?" Sở Chiến thấy dáng vẻcô gái nhỏ trong ngực mơ mơ màng màng, trong lòng cưng chiều không dứt,vuốt sống mũi cao thẳng của cô.

Nghe được giọng nói quenthuộc, Đường Tố Khanh phục hồi tinh thần lại, đưa ánh mắt nghi hoặc vềphía người đàn ông, nhìn ánh mắt nóng rực của anh, suy nghĩ không thuầnkhiết khiến mặt cô đỏ bừng, lúc này mới phát hiện mình lộ liễu ngồi ởtrên đùi người đàn ông, gương mặt đỏ ửng lan tới lỗ tai, giùng giằngmuốn đứng lên.

Đường Tố Khanh đoán sai tình trạng thân thểcủa mình, còn chưa đứng lên, đột nhiên chân mềm nhũn, cả người bị ngườiđàn ông ôm trở lại trong ngực anh, vừa cười vừa tức nói: "Đừng động,sau này còn muốn đi bộ hay không?" .

Đầy ý cưng chiều làm cho Đường Tố Khanh không thể tức giận được, chỉ có thể trong lòng thầm thì: biết phóng túng quá độ đối với thân thể không tốt, anh còn mặt dày màydạn quấn lấy em.

Lúc này, nhân viên làm việc lấy tốc độ thậtnhanh đã làm xong giấy đăng ký kết hôn của bọn họ, rất cung kính đưa cho Sở Chiến, một lúc hai tờ giấy, Sở Chiến cầm trong tay tờ giấy gốc màuhồng kia, cẩn thận mở ra xem, bây giờ anh rất cảm động vì rốt cục đã cócô gái nhỏ, đang lúc mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đường TốKhanh dựa vào gần người Sở Chiến, cô nhìn người đàn ông vô duyên vô cớcầm hai tờ giấy màu hồng mà khóe miệng nâng lên cảm thấy rất nghi ngờ,hai tờ giấy màu hồng rất giống giấy đăng ký kết hôn mà lúc trước cô nhận khi kết hôn, nhưng Đường Tố Khanh không có nghĩ tới vấn đề này, tò mòlên tiếng nói: "Thứ gì vậy?" .

Mặt Sở Chiến cưng chìu cùngthỏa mãn đưa tờ giấy màu hồng cầm trong tay như bảo vật đưa tới trướcmặt cô gái nhỏ, ôm sát người trong ngực, nhìn ánh mắt của cô từ nghi ngờ chuyển thành ngạc nhiên, sau đó trợn mắt hốc mồm nhìn anh, giống nhưmuốn anh giải thích.

Giờ phút này Đường Tố Khanh đã đần độn,cô chỉ ngủ thiếp đi, người nào có thể nói cho cô biết tại sao sau khitỉnh dậy cô đã trở thành vợ của người đàn ông trước mắt này, theo luậthôn nhân của nhà nước mà nói, không phải là chế độ một vợ một chồng sao? Cô đã từng kết hôn tại sao lại kết hôn lần nữa, Đường Tố Khanh cảm giác cái thế giới này quá mức điên cuồng, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông,hi vọng anh có thể giải thích cho mình tại sao.

Ai ngờ ngườiđàn ông lại vui vẻ cùng cưng chìu nhéo sống mũi nhỏ của cô, cười ha hảnói: "Em sơ ý như vậy, cái này để cho anh cất giữ.", sau khi nói xongcầm lấy tờ giấy màu hồng trong tay Đường Tố Khanh cẩn thận bỏ vào trongtúi áo của anh.

"Không đúng, em đã từng kết hôn qua, làm saohiện tại có thể kết hôn lần nữa, trừ khi ly hôn mới được nha." Đường TốKhanh cau mày mê muội nói.

Sở chiến giờ phút này buồn cườikhông ngớt, ôm cô trước ánh mắt mọi người cung kính đi ra ngoài, tâmtình vô cùng tốt cười ha hả nói: "Đúng là vậy, ly hôn thì tự nhiên cóthể kết hôn lần nữa, bảo bối, em bây giờ là vợ anh, anh cảm giác thậthạnh phúc đấy?"

Nghe vậy, vốn muốn chất vấn thêm thì Đường Tố Khanh không nén được tình cảm khóe miệng cong lên, người đàn ông vôduyên vô cớ nói ra lời ngon tiếng ngọt đối với cô mà nói ngọt đến tậntrong tâm khảm, cô cũng không có nghiên cứu sâu hơn về câu nói, vì đãbiết mình yêu người người đàn ông trước mắt này, thì làm đăng ký kết hôn cũng tốt, dù sao bất kể từ tình cảm đến thân thể cô cũng đã ra vượtkhỏi quỹ đạo.

Giờ phút này cất tờ giấy màu hồng ở trong ngựcrốt cục Sở Chiến có cảm giác danh chánh ngôn thuận, tâm tình cực kỳ tốt, ôm cô gái nhỏ trong ngực đến chỗ cạnh tài xế, sau đó lái xe về phía khu nhà cấp cao trên núi, từ cục dân chính đi ra, khóe miệng anh vẫn đầy ýcười không ngớt.

Thấy tâm tình người đàn ông rất tốt, tronglòng Đường Tố Khanh cũng rất cao hứng, nằm ở chỗ cạnh tài xế hơi híp mắt định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mắt không cẩn thận liếc lên đồng hồ báo thức trên xe, lúc này đã mười một giờ gần đến buổi trưa, Đường Tố Khanh đầu nổ oanh một tiếng, hô hấp cứng lại, cẩn thận nhìn người đàn ônghỏi: "Hôm nay là thứ mấy?" .

"Hôm nay? Thứ năm nha, khôngphải ngủ đến không nhận ra chứ." Sở Chiến cười ha hả nói, một bàn taycòn trống cưng chìu sờ tóc của cô.

"Tại sao không gọi em đilàm." Đường Tố Khanh vô cùng buồn bả che cái trán, phiền muộn khôngthôi, một buổi sáng đã qua, cô vô duyên vô cớ bỏ bê công việc, cấp dướikhông biết nói cô như thế nào?

Dường như nhìn thấu cô đangsuy nghĩ gì, khóe miệng Sở Chiến cong lên cười nói: "Hôm nay đã giúp emxin nghỉ rồi, lấy lý do làm giấy đăng ký kết hôn, nếu như anh nhớ khônglầm, cán bộ các em khi làm giấy đăng ký kết hôn được xin nghỉ một ngày." .

Nghe vậy, Đường Tố Khanh nổi dóa, không hổ là người đàn ông phúc hắc, không uyển chuyển xin nghỉ một chút được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.