Đối Diện Tương Tư

Chương 17



“Cốc cốc!”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.

Lâm Trầm như giật mình tỉnh mộng, vội đem cất chủy thủ nhuốm máu, thả xuôi cánh tay xuống đi mở cửa.

Ngoài cửa là Lâm Dược vẻ mặt bướng bỉnh.

“Muộn như vậy có việc gì sao?”

“Ta……” Lâm Dược cắn cắn môi, ánh mắt dáo dác nhìn quanh, mất tự nhiên đáp, “Ta tới giải thích. Ban ngày là ta không tốt, đã nói nhiều lời không nên nói, đại ca ngươi đừng để trong lòng.”

Lâm Trầm giật mình, đáy lòng bỗng thấy ấm áp, đau đớn trên cánh tay cũng giảm bớt vài phần, cười nói, “Ta cũng có chỗ sai.”

“Vậy đại ca còn giận ta không?”

“Đương nhiên không.”

Lâm Dược nghe vậy thở hắt ra, đáy mắt lập tức sáng rọi, trên mặt cũng mang nét cười, làm nũng nói, “Đại ca, lâu rồi ta không tán gẫu với ngươi, chi bằng đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi?”

“Được.”

Lâm Trầm thuận miệng đáp, nghiêng người để Lâm Dược vào cửa, sau đó châm nến trên bàn rồi mới tới bên giường trải chăn.

Từ đầu đến cuối chỉ dùng một tay phải.

Lâm Dược rõ ràng nhìn thấu nhưng không nói lời nào, chỉ ngây ngô cười, kéo Lâm Trầm lên giường nằm mặt đối mặt nhau.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào trong phòng im lặng.

Qua hồi lâu Lâm Trầm mới nhẹ nhàng mở miệng nói, “Nếu ngươi thật lòng thích hoa khôi đó thì cứ cưới nàng vào nhà cũng không sao.”

“Đại ca……?”

Lâm Trầm hít một hơi thật sâu, dường như đã rất mệt mỏi, uể oải nhấn từng chữ, “Nếu muốn thì phải nắm trong tay thật chặt, quyết đừng đợi đến khi bỏ lỡ rồi mới hối hận.”

Lâm Dược lòng rung động, nhìn thẳng y, chần chờ mãi, rốt cuộc do dự nói, “Đại ca, trước đây ngươi không phải như thế này.”

“Con người rồi sẽ thay đổi.”

“Là vì người trong rừng trúc? Đã biết rõ cầu không được, sao lại không dứt khoát buông tay? Hà cớ gì phải tự hành hạ mình mà đâm đầu vào đường cùng?”

Lâm Trầm cứng người, vô thức nắm chặt cánh tay trái bị thương đến mức đầu ngón tay hơi run rẩy. Chốc lát sau mới nhắm mắt, chậm rãi cười rộ lên, tiếng nói vừa thấp vừa nghẹn, “Tiểu Dược, ngươi có còn nhớ thanh cầm trước đây ta thích nhất không?”

“Đương nhiên, lúc đó đại ca luôn đánh đàn cho ta nghe.”

“Đáng tiếc cha cho rằng ta không làm việc đứng đắn, nổi lửa đốt trụi thanh cầm đó. Lúc đó ta đứng ngay bên cạnh trơ mắt nhìn thứ ta yêu nhất bị lửa thiêu cháy, thế nhưng ngay cả vươn tay ra ta cũng không làm được.”

“A,” Lâm Dược kinh ngạc thốt lên, thở phì phì nói, “Quả nhiên cha lại khi dễ ngươi!”

“Không liên quan đến cha, kẻ ta hận nhất thật ra là chính mình, ta sợ hãi chính mình cả đời đều sẽ tiếp tục yếu đuối như vậy.” Y ngừng lại, trong đáy mắt loang ra thứ nhu tình như nước nhưng nét cười trên mặt lại càng lúc càng mờ nhạt, “Rồi sau đó, ta gặp người trong rừng trúc kia.”

Một Lý Phượng Lai phóng túng tự tại không chút ràng buộc, chính là giấc mơ Lâm Trầm vẫn luôn mong mỏi.

Không tự chủ được bị hắn hấp dẫn, không thể cầm lòng dấn sâu, toàn tâm toàn ý theo đuổi bóng dáng đó……

Y thề, sẽ không phạm cùng một sai lầm.

Cho nên, y làm sao buông được bàn tay của Lý Phượng Lai?

Lâm Dược bên cạnh lẳng lặng nghe, mất ít lâu mới đại khái hiểu được vì sao Lâm Trầm lại say đắm Lý Phượng Lai đến thế.

Thì ra là vậy.

Thì ra, người đại ca có chút xa lạ trước mắt này vốn chưa từng thay đổi, y vẫn là người mà cậu một lòng muốn bảo vệ.

Lâm Dược siết tay, trong bóng đêm yên tĩnh thầm hạ quyết tâm.

Sáng sớm hôm sau đợi Lâm Trầm đã ra ngoài, Lâm Dược cũng đứng dậy mặc quần áo đi về phía rừng trúc.

Hai năm nay Lâm Trầm vẫn luôn cấm người khác tùy tiện đến gần rừng trúc, Lâm Dược cũng ngoan ngoãn nghe lời, chưa một lần bước chân vào. Nhưng hôm nay cậu lại dùng kế lừa thủ vệ canh phòng, lặng lẽ lẻn vào.

Cánh rừng cũng không lớn, Lâm Dược chỉ dạo vài bước đã tìm được gian phòng thanh u đó. Lúc đẩy cửa vào, vừa liếc mắt đã thấy Lý Phượng Lai đang nằm trên giường.

Bỏ qua quần áo hỗn độn, nụ cười biếng nhác, phiến môi mỏng nhếch khẽ, mắt phượng ẩn tình ── cho dù hắn bị nhốt lâu như vậy vẫn khó giấu được vẻ phong lưu trên dung mạo.

Lâm Dược nhìn đến ngẩn ngơ, mất một lúc lâu mới hồi thần, tiến lên vài bước mở miệng gọi, “Lý công tử.”

“Các hạ là…..?”

“Ta là đệ đệ Lâm Trầm.”

“À.”

Lý Phượng Lai gật gật đầu, từ đầu đến cuối đều mang vẻ hờ hững như hoàn toàn để ý dến ai.

Lâm Dược không có cách nào, đành phải nói tiếp, “Ta được người nhờ cậy tới cứu ngươi.”

Lý Phượng Lai nhướng mi, cuối cùng cũng có chút hứng thú, đánh giá Lâm Dược từ trên xuống dưới một lượt mới trầm thấp cười, nhẹ nhàng niệm ra một cái tên, “Liên nhi?”

Lâm Dược nghe thấy hai chữ này, trên mặt đúng là đỏ lên, lắp bắp nói, “Ta với Liên nhi cô nương là bằng hữu bình thường, ta thấy nàng một lòng muốn cứu người cho nên mới đồng ý hỗ trợ……”

Rõ ràng không ai hỏi lại vội vội vàng vàng giải thích một đống, Lý Phượng Lai nghe được cũng không nhịn được cười ra tiếng, nói, “Huynh đệ các ngươi giống nhau thật, dễ đỏ mặt.”

Ngừng một chút lại hỏi, “Rồi thì sao? Ngươi định cứu ta như thế nào?”

Lâm Dược không đáp, chỉ lấy trong ngực ra một viên thuốc màu đỏ, cẩn thận đưa qua.

Lý Phượng Lai chỉ liếc mắt một cái, nói, “Đoàn tụ? Liên nhi đưa ngươi?”

Lâm Dược gật gật đầu, mặt lại càng đỏ hơn. “Liên nhi cô nương nói, ngươi chắc chắn biết dùng độc này ra sao. Chỉ cần có thể làm cho dược tính phát tác, chuyện còn lại nàng sẽ sắp xếp.”

“Ân, ta biết.” Lý Phượng Lai vừa đáp vừa cố hết sức co ngón tay lại, nắm viên thuốc trong lòng bàn tay.

Lâm Dược vẫn không thả lỏng, nhíu mày nói, “Liên nhi cô nương từng đáp ứng ta, chỉ cần ta giúp nàng cứu ngươi sẽ không gây khó dễ đại ca ta, Lý công tử chắc sẽ không nuốt lời chứ?”

Lý Phượng Lai nghe vậy híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia kì dị nhưng lập tức khôi phục như thường, cười nói, “Đó là đương nhiên. Ta bây giờ đã là một phế nhân, dù tương lai muốn báo thù cũng không có bản lĩnh đó a.”

Lâm Dược ngẩn ra, giờ phút này cậu mới nhận ra điểm khác thường của Lý Phượng Lai, vội vươn tay vén tay áo hắn lên. Vừa nhìn đã thấy vết thương dữ tợn trên cổ tay đối phương.

Tim đập mạnh, Lâm Dược vội nhìn xuống hai chân Lý Phượng Lai, lại nghe hắn cười khẽ mà nói, “Không cần nhìn, gân mạch ở chân cũng đã bị chặt đứt.”

Lâm Dược kinh ngạc đến bất động, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Cậu chỉ biết đại ca giấu một người trong rừng trúc, có lẽ sẽ dùng một ít thủ đoạn khiến đối phương không thể tự do hoạt động, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới Lâm Trầm sẽ tàn nhẫn đến vậy.

Lâm Dược nhìn Lý Phượng Lai nằm trên giường, lẩm bẩm một mình, “Tại sao… đại ca…”

Lý Phượng Lai dời mắt, nghiêng đầu cười nhạt, trên môi vuột ra một tiếng than nhẹ như không, “Đại khái vì…… ta là một tên khốn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.