Mặc Thiếu Hàn nhìn hữu hảo bước ra ngoài cũng chỉ khẽ thở dài một hơi... chỉ vì hiểu lầm nhỏ mà mất đi hai mạng người... có đáng hay không?
......
Bối Ngọc Nhi kéo tay cô lên tận tầng 28 của công ty đi kiếm phòng làm việc mới rồi dặn dò vài câu như bà quản gia mới yên tâm xuống lầu làm việc của mình...
Mộng Điệp khẽ chớp đôi mắt tím của mình sau gọng kính rồi gật đầu tiếp tục công việc đang làm dang dở... trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe những âm thanh lách cách vang lên...
Ôn Nhạc Hương cũng không mấy phiền lòng với tính cách lãnh đạm của nhân viên mới mà chỉ gật đầu rồi về lại vị trí của mình... cô cần phải kiểm tra lại những tài liệu sẽ nói vào buổi chiều.. nên cũng có nhiều thời gian để nghỉ ngơi... bất quá Nhạc Hương vẫn đứng lên khoấy ly sữa ấm đặt lên bàn làm việc của Mộng Điệp..
Hàn đã nhờ cô chăm sóc tiểu muội của Mạc Vũ nên là người lớn tuổi nhất trong ba người cô vẫn làm rất tận trách.. Ngọc Nhi nói đúng.. cơ thể Mộng Điệp có điều gì đó bất ổn... nhưng mới quen biết cô lại không tiện nói ra muốn dẫn cô ấy đi khám.. như vậy có vẻ thật không tốt... chắc phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa mới được.
Ôn Nhạc Hương nhìn phía chuyên tâm làm việc Hà Mộng Điệp khẽ thở dài... từ khi quen biết cô.. cô cũng biết Mộng Điệp rất chăm chỉ... bất quá lại thuộc tuýp người cuồng công việc... cô khẽ lắc đầu cảm thán rồi chuyên tâm làm công việc của mình...
Mộng Điệp cầm lấy ly sữa ấm áp xoa nhẹ trong tay.. đôi mắt ôn nhu nhìn phía người tỷ tỷ dịu dàng ngọt ngào nở nụ cười... Nhạc Hương cùng Ngọc Nhi đều rất quan tâm cô... cô biết chứ.. chỉ là cô vẫn chưa thể hoàn toàn mở lòng ra với họ.. ở một nơi xa lạ không ký ức tồn tại.. cho dù rất muốn tin tưởng một người... tin tưởng vào cái gọi là lòng tốt... nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng... cô đổ không dậy nổi ván bài này.... Bởi vì một khi thua đó là đổ mệnh...