“Ách… là ca ca không thích cho nên ta cũng không thích…” cậu nhóc nghiêm túc ngửa đầu nhỏ nhìn phía mẫu thân cẩn thận nói cũng không quên kéo vị ca ca song sinh của mình vào trận… trong căn phòng chỉ còn tiếng hít thở vang lên… Hà Mộng Điệp đứng dậy đi đến trước mặt nhi tử ngồi xổm xuống đất rồi dịu dàng đưa tay xoa xoa mái tóc màu nâu hạt dẻ trên đầu cậu cười cười…
“Nếu không muốn về đó sẽ không cần miễn cưỡng… nương chỉ đi tới đó làm việc vài năm rồi sẽ rời khỏi đó.. cho nên bảo bối không cần phải lo lắng..” thật là… ra vẻ hai hài tử song sinh của cô rất không thích Nasta… thậm chí có thể nói là bài xích nó… lý do thì… cô cũng đành chịu..
Năm năm qua đối với cô mà nói... nói dài không dài… nói ngắn lại không ngắn… năm năm thay đổi thật nhiều thứ… cũng khiến người ta trưởng thành hơn… Hà Mộng Điệp của năm năm sau đã có mục tiêu của riêng mình… không còn mơ hồ như lúc trước….
Về phần đoạn quá khứ đã mất đi đối với cô bây giờ đã không còn quan trọng… bởi vì chỉ đơn giản một điều… quá khứ chỉ là những gì đã qua… chỉ có hiện tại là đang xảy đến… con người ai cũng sẽ bước tiếp mà không thể đi ngược về quá khứ đã qua…
Như bây giờ cũng đã rất ổn… cô cũng không muốn gì nhiều… chỉ cần bình thản trôi qua là tốt rồi...
Có gia đình... có công việc... có hai bảo bối của cô... trong một căn hộ nhỏ... ấm áp... yên bình...