Đông Phương Ngọc Hoa đi vội ra phía ngoài rồi mở ra cánh cửa gỗ thì chợt sững sờ.. trước mắt bà là đang mỉm cười khuê mật cùng gia đình nhỏ của cô...
“Leisa? Thật là ngươi sao?” giọng nói kinh ngạc vang lên khiến mọi người trong nhà xoay đầu nhìn ra phía cửa... Leisa? Không phải là nữ nhi của Smith lão nhân chứ? Hiên Viên Hạo cùng thê tử nghi hoặc nhìn nhau rồi chăm chú quan sát đang mở rộng cửa con dâu của mình.
Đông Phương Ngọc Hoa nhanh chóng mở cửa ra rồi dắt tay khuê mật đi nhanh vào trong nhà...
“Công công... bà bà... hai người xem thử đây là ai?” giọng nói vui vẻ khiến Hiên Viên lão gia tử cùng Hiên Viên lão phu nhân chợt sững người nhìn phía gia đình bốn người đang mỉm cười trước mắt...
“Hiên Viên bá phụ... Hiên Viên bá mẫu.. Đã lâu Leisa không được gặp hai người.” Leisa Smith mái tóc vàng óng gọn gàng buộc phía sau đầu đi tới lễ phép cúi chào rồi ôm chầm lấy hai vị lão nhân ngọt ngào mỉm cười... cũng lâu rồi họ không về Nasta nên cơ hội gặp Hiên Viên hai vị trưởng bối là rất ít... nếu không phải trượng phu phải về lại đây để công tác cô cũng không biết khi nào mới có thể quay về Nasta....
“Hảo... hảo... về thăm hai lão già này là tốt rồi a~” Hiên Viên Hạo nhìn phía Leisa hài lòng cười cười rồi đưa tay vỗ vỗ tấm lưng đang khẽ run vì xúc động nói liên tục hai từ tốt...
Leisa Smith buông ra hai vợ chồng Hiên Viên Hạo đi tới bên gia đình mình rồi từ từ giới thiệu từng thành viên... sau đó đưa tay đẩy hai huynh muội Vũ gia về phía trước như để ra mắt mọi người...
Đó là lần đầu tiên hắn gặp cô.. Năm đó hắn mười ba tuổi... tiểu Mộng Điệp ba tuổi.
Mái tóc bạch kim được cột thành một chùm nhỏ trên đỉnh đầu... đôi con ngươi màu tím không tạp chất cẩn thận nhìn phía mọi người lễ phép cúi đầu chào sau đó lui về phía sau núp phía sau lưng ca ca tò mò quan sát hắn... khuôn mặt bầu bỉnh khẽ phồng, môi nhỏ chúm chím mím lại khiến cô càng thêm xinh xắn đáng yêu...
Hiên Viên Thần hắn khi đó cũng chỉ tò mò nhìn cô bé trước mặt một cái rồi cúi đầu đọc quyển sách còn đang dang dở của mình sau khi cũng lễ phép chào hỏi mọi người...
Mùa đông năm đó là mùa đông đầu tiên sau lưng hắn có một cái đuôi nhỏ... lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo phía sau hắn rồi giọng nói non nớt gọi hắn Thần ca ca...
Tiểu Mộng Điệp dường như rất thích vị ca ca mới này của mình... tuy rằng vị ca ca này không lắm để ý đến cô nhóc nhưng mà tiểu nha đầu này vẫn rất thích kề cận hắn... mỗi khi đó cái mũi nhỏ của cô nhóc khẽ nhếch lên ngửi ngửi lấy mùi cỏ xanh nhè nhẹ mà cô thích...
Mỗi khi đó bé con nào đó sẽ khanh khách bật cười rồi ngọt ngào nói “Thần ca ca thật thơm.”
Hiên Viên Thần khi đó sẽ chỉ bất đắc dĩ nhìn cô rồi đưa tay vỗ lấy đầu nhỏ của cô vài ba cái sau đó lại cắm đầu vào quyển sách của mình...