Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 46: Chung đụng



Trong khu vườn đầy tuyết tiểu nha đầu lon ton chạy về phía hắn rồi ôm chầm lấy chân hắn ngửa đầu cười cười mềm nhũn gọi hắn Thần ca ca… khuôn mặt úp vào cẳng chân hắn dụi dụi vài cái như chú mèo nhỏ đang làm nũng.

Hiên Viên Thần cúi đầu nhìn phía cái đuôi nhỏ tìm tới, thì thở dài một cách bất đắc dĩ rồi đưa tay ôm cục bông di động vào lòng hôn nhẹ lên đôi gò má hồng hào lành lạnh của cô sủng nịch nói…

“Bảo bối… lạnh như vậy sao không ở trong nhà?” cục bông nhỏ đôi mắt tím híp lại khanh khách bật cười rồi đưa cánh tay ngắn củn cỡn của mình ôm chằm cổ hắn… chu miệng lắp bắp nói.

“Ba ba cùng ma ma nhóm nói phải đi mua đồ để chuẩn bị buổi tối… gia gia nãi nãi thì ở trong phòng ngủ trưa.. ca ca đang học bài.” vì vậy theo ý của cô nhóc thì chỉ có Thần ca ca là rảnh rỗi nhất để chơi với cô… cho nên tìm Thần ca ca là đúng nhất…

Nhìn phía hoa tay múa chân bé Hiên Viên Thần lại lần nữa thở dài… từ khi gặp nha đầu này hắn cảm thấy tần số thở dài bất đắc dĩ của hắn càng thêm nhiều… tăng lên một cách rõ rệt…

Hai tay hắn cẩn thận ôm lấy cục bông nhỏ rồi xoay người đi thẳng vào nhà, khuôn mặt lành lạnh của hắn áp vào đôi gò má lành lạnh hồng hào của cô khẽ đau lòng… nghe nương nói cô nhóc này thể trạng rất không tốt, lại rất hay bị bệnh… cơ thể nhiệt độ lúc nào cũng rất thấp nhất là khi đến mùa đông.

“Bảo bối… sao không đeo đồ chụp tai vào?” Hiên Viên Thần đặt cô nhóc ngồi lên chiếc ghế cạnh lò sưởi tháo ra chiếc áo khoác lông cho cô rồi giơ tay xoa nhẹ đôi tai đỏ ửng của bé con vì lạnh nhíu mày hỏi…

Tiểu Mộng Điệp cái hiểu cái không nghiên đầu nhỏ tò mò nhìn phía đang nghiêm túc Thần ca ca khanh khách bật cười…

“Đồ chụp… đồ chụp…” giọng nói non nớt lặp lại lời hắn khiến cậu nhóc trên đầu xuất hiện ba vạch hắc tuyến… Được rồi.. Là hắn sai… Sao hắn có thể quên cô nhóc này chỉ mới ba tuổi cơ chứ?

Hắn thở dài bất đắc dĩ nhìn phía vui vẻ bé con quyết định sau này khi cô nhóc bước chân ra khỏi nhà hắn phải tự tay mặc đống phụ kiện đó cho cô nhóc… nhìn phía đang lạch bạch chạy đi tới cầu thang định leo lên lầu tiểu Mộng Điệp hắn lại phải nhanh chóng bước theo phía sau… cẩn thận nhìn chằm chằm vào đang nghiên ngả như đang say rượu tiểu nha đầu mỗi khi bước một bậc thang… dường như không đành lòng nhìn thẳng Hiên Viên Thần đưa tay giơ lên bế xốc cô nhóc vào lòng rồi đi thẳng lên phòng… khoang mũi là mùi sữa nhè nhẹ thoang thoảng khiến hắn vui sướng mỉm cười...

“Thần ca ca… Ba ba cùng ma ma nhóm chưa về a~” đợi đến tối vẫn chưa thấy mọi người trở về đang ngồi trong phòng khách mọi người càng thêm lo lắng… Tiểu Mộng Điệp đưa tay xoa lấy bụng nhỏ ủ rũ dựa lưng vào người Thần ca ca của cô rồi nhỏ giọng lầu bầu…

Hắn còn nhớ rất rõ sau vài tiếng sau ba mẹ hắn mới mệt mỏi trở về nhà, cả người dính đầy máu… hắn nhanh tay ôm lấy tiểu nha đầu lên phòng rồi ở trong đó dỗ cô ngủ…

Ngày đó là tuyết rơi rất dày, gió lại rất to… Dường như trên cả con đường đều đóng lấy một lớp tuyết dày đặc… nói đúng hơn đó là một cơn bão tuyết đột ngột xuất hiện… Đoạn dường dưới chân núi gần khu siêu thị bị sạc lở lợi hại, cũng vì né đống tuyết lở đang từ trên cao đổ ập xuống mà Vũ thúc quẹo nhanh chỗ khúc cua khiến phần đầu xe đâm vào tảng đá lớn gần dốc...Chiếc xe chở ba mẹ hắn cùng ba mẹ bé con bị tai nạn giao thông do tuyết lở…. Vụ tai nạn xảy ra khiến Vũ thúc phải nhập viện cấp cứu… bác sĩ nói vì cú va chạm quá mạnh nên bị tổn thương phần đầu cùng cột sống nếu cố gắng tĩnh dưỡng cùng trị liệu phải vài năm nữa ông mới có thể hoạt động lại một cách bình thường… cũng vì vậy mà hai gia đình đã quyết định để hai hài tử của Vũ gia ở lại Hiên Viên gia một thời gian dài…

Đương nhiên khi đó người vui nhất là hắn… bởi vì hắn có khối thời gian để chăm sóc tiểu muội muội này… là muội muội đáng yêu của hắn.

......

“Muội muội sao?” nhớ lại những chuyện khi bé Hiên Viên Thần khẽ thều thào một cách vô nghĩa rồi hắn cười khổ… Hắn… chưa bao giờ xem cô như muội muội của mình.. cho dù là khi bé hay đến khi dần dần trưởng thành... Có phải hay không hắn thật biến thái?

Hai mươi ba tuổi hắn yêu mới mười ba tuổi nữ hài… có lẽ vì vậy mà hắn trốn tránh cô đi… ép bản thân đừng nghĩ đến cô… ép bản thân phải buông tha cho cô… nhất là những khi đôi mắt tím trong suốt đầy tín nhiệm nhìn hắn… Cứ như nó đang lên án vẻ dơ bẩn biến thái, nó như một bức tường vô hình ngăn cách cả hắn và cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.