Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em Phương Thiếu Hoa híp lại đôi mắt hoa đào nhấp ly rượu rồi nhẹ giọng than thở... “Chậc... nghe các ngươi miêu tả có vẻ là một hài tử rất bướng bỉnh... Làm sao đây? Ta thật muốn kết hôn sinh hài đâu.” Phương Thiếu Hoa chậc chậc vài tiếng cảm thán sau đó thoải mái nhấm nháp ly rượu của mình. Đám hảo hữu nghe nói về vấn đề gia đình thì bật cười liếc phía hắn bắt đầu trêu chọc... “Thiếu Hoa... Ngươi sẽ không phải bị mất trí rồi chứ? Không phải do Phương gia bức hôn nên điên rồi?” Hách Liên Kỳ choàng tay qua vai Phương Thiếu Hoa nháy mắt vài cái trêu tức rồi thả ra ngồi lại ngay ngắn vị trí của mình bắt đầu châm rượu. Những dòng rượu đỏ lóng lánh chảy dài như dòng suối nhỏ rồi dừng lại, hương rượu thoang thoảng trong không khí càng thêm say lòng người. Đám hảo hữu mỗi người một suy nghĩ nâng ly uống rượu trong khi một nam nhân nào đó lại đang lầm bầm...”Hài tử sao?” Hiên Viên Thần sững người lại thẩn thờ, hắn thều thào hai tiếng rồi ngửa đầu nuốt hết thứ chất lỏng cay đắng vào miệng, dòng rượu tràn vào khoang miệng khiến hắn thật sâu chua xót cùng khổ sở... Nếu năm đó hắn không quyết định sai lầm, có phải hay không bây giờ hài tử của hắn cùng nha đầu cũng đã có? Hài tử sao? Hắn có còn hay không chứng kiến được điều này? Cái tiếng gọi thiêng liêng mà hắn đang khao khát? Hiên Viên Thần nốc thêm ly rượu vừa được châm đầy bắt đầu ngồi đó ảo tưởng về hài tử của hắn cùng tiền thê tử. Phương Thiếu Hoa liếc thấy lần nữa ảm đạm hảo hữu cảm thấy thật hả giận. Hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn là cố ý nói như vậy, đau lòng sao? Nhìn ngươi đua khổ ta cũng thấy... an tâm~ Độc Cô Viễn, Nam Cung Tịch cùng Hách Liên Kỳ nhìn phía hai tên nam nhân đang âm trầm sắc mặt thì lại lần nữa bất đắc dĩ... ...... Lại nói lúc này ba mẫu tử Hà Mộng Điệp đã về tới nhà. Hai nhóc con nào đó vừa đặt chân vào nhà là phóng ngay vào nhà tắm để thanh lý cơ thể đầy bụi bẩn sau đó mặc những bộ đồ đáng yêu lon ton chạy về phía phòng khách đang ngồi gọt trái cây thân ái nương thân. Hà Mộng Điệp mái tóc hơi ẩm xõa dài phía sau lưng nhìn hai bảo bối nhà mình đứa thì dùng sức bán manh, đứa lại nằm lên tấm thảm trắng muốt lăn lộn như ăn vạ... “Chuyện gì?” Sao lúc nãy vẫn còn bình thường mà bây giờ lại thay đổi rồi? Lại còn làm lăn lộn như chú mèo con đang bị bất mãn nữa. “Mộng Điệp mỹ nhân... Nương mau giúp đệ đệ cắt tóc đi.” Hà Tư Thần nhìn đang lăn lộn dưới đất đệ đệ cảm thấy thật mất mặt, ánh mắt màu trà đầy vẻ ai oán nhìn phía bừa bộn sàn nhà sau đó mếu máo nhìn phía nương thân của mình. Hà Mộng Điệp thở dài một hơi rồi vào thư phòng lôi cây kéo quen thuộc sau đó ôm lấy tiểu nhi tử đặt ngồi lên chiếc ghế cao bắt đầu công việc mới của mình. Chỉ chốc lát sau trong căn phòng khách là tiếng tạch tạch của chiếc kéo vang lên. “Tiểu Triệt.. Mau nói nương biết vì sao bắt buộc phải cắt tóc a?” Bàn tay mềm mại sờ nhẹ mái tóc cậu nhóc rồi cắt lấy một đoạn nhỏ sau đó từ từ dò hỏi. Dù sao hai tháng trước vừa mới cắt xong, bây giờ lại cắt nữa có phải hay không không tốt lắm? “Nương thân, nương không biết. Ban chiều vào toilet tóc ta bị một kẻ đáng ghét xoa đầu. Tiểu Triệt thấy thật bẩn... thật bẩn” cho nên bắt buộc phải tiễn ngay đám tóc này ngay và luôn, chưa nói tới lúc đó tay ông ta còn đang dính kem phô mai. Cứ nghĩ tới việc đó nhóc con khiết phích nào đó lại lần nữa nghiến răng nghiến lợi cùng nguyền rủa ông ta cả trăm ngàn lần. Hà Tư Thần nhìn mái tóc của đệ đệ đang rơi xuống nền gạch thì khẽ rùng mình, thật may mắn ông ta không gặp được cậu, cứ nghĩ đến việc bàn tay kia xoa lên mái tóc mềm mại mà chỉ nương thân được sờ cậu cảm thấy thật bẩn, có khi cậu sẽ cạo luôn mái tóc ấy chứ. “Hà Tư Triệt nếu cứ khiết phích như vậy sau này ngươi sẽ rất khó làm việc ở xã hội bên ngoài. Nếu như người ta bắt tay ngươi không lẽ ngươi sẽ về cạo sạch da tay sao?” Hà Mộng Điệp nghiêm túc dạy bảo rồi cắt lấy phần tóc cuối cùng sau đó đưa tay vẫy vẫy đám tóc để xem chúng đều hay chưa. Nghe hôn nhẹ nương thân nói như vậy Hà gia hai tiểu bằng hữu khẽ bĩu môi một cách bất mãn.... Dù sao tính khiết phích đó cũng là di truyền không phải sao? Lại nói bọn chúng chỉ khiết phích với người đáng bị khiết phích như... ông ta. ....... “Nương... Vì sao bảo bối bị bắt nạt ngươi lại không nói cho ta biết?” Trong một căn biệt thự nhỏ trên đường Pluza, trong phòng khách mang nét hiện đại cùng vẻ xa hoa một nữ nhân đang ôm chầm lấy nữ nhi bảo bối lên tiếng chất vấn đang ngồi phía ghế sopha vị trung niên phu nhân. Giọng nói ngọt ngào lúc trước bây giờ chỉ còn đầy giận dữ, nhìn phía bàn tay hơi bị trầy của bảo bối nữ nhi cô cảm thấy thật khó chịu. Bảo bối là hy vọng duy nhất để cô tiến vào Philisrop gia tộc, nếu con bé có mệnh hệ gì thì hy vọng được trở thành thiếu phu nhân của cô sẽ biến mất. Hải Nhiên Vi cô đã bỏ qua một lần cơ hội rồi nên đây cũng là hy vọng cuối cùng của cô và cô không thể để nó thất bại được.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.