“Trả con dâu lại cho ta. Trả con bé lại cho ta. Thần.. ngươi đem con bé về đây a? Đem tìm Tiểu Điệp về đây..” nói rồi bà bật khóc... cả thân hình run rẩy rồi bả vai run run..
Hiên Viên Thần sầm mặt lại khẽ mím môi...lại là cô ta. Hắn xoay người lại giọng nói lạnh lùng vô tình...
“Tháng sau ta sẽ đính hôn với Nhiên Vi từ nay về sau cô ấy sẽ là con dâu của nương. Còn về phần Vũ Mộng Điệp con mong nương đừng nhắc đến cô ta nữa.” người phụ nữ âm hiểm đó mãi mãi không được bước chân vào gia đình này... tuyệt đối không được...
Ngọc Hoa ngước lên nhìn phía con trai mình, trong mắt là tràn đầy vẻ không tin được... Thần nhi.. hắn vừa mới nói gì? Đính hôn? Đính hôn khi mà vợ trước của nó ngay cả sinh tử cũng không biết? Thiên a... đây là nghiệt sao?
“Sẽ không. Đời này kiếp này con dâu của ta chỉ có Vũ Mộng Điệp. Chỉ cần ngươi dám đính hôn cùng người đàn bà khác. Ta lập tức chết ngay trong buổi lễ đó.” Đông Phương Ngọc Hoa cắn răng nói.... Đây là lần đầu tiên con trai bà làm trái ý bà.... cũng là lần đầu tiên bà ngoan quyết tâm nói ra những lời tuyệt tình như thế. Nhưng... bà không hối hận. Bà tuyệt đối sẽ không hối hận.
Cũng nhờ như vậy... ở rất nhiều năm sau bà luôn cảm thấy thật may mắn. Nếu khi đó không ngoan quyết tâm bà đã mất con dâu tốt cùng đứa cháu đáng yêu. Chỉ tội con trai bà.. con đường truy thê càng ngày càng nhấp nhô. Nhưng bà cảm thấy đây là xứng đáng.
“Nhiên Vi có của ta hài tử.” Hiên Viên Thần lạnh giọng phun ra câu nói mà hắn định cho gia đình một niềm vui bất ngờ... chỉ là mọi chuyện không như hắn suy nghĩ đơn giản như vậy.
“Nực cười. Con hoang mà thôi. Cũng xứng đáng bước vào Hiên Viên gia? Mơ tưởng.” Ngọc Hoa mỉa mai cười một tiếng rồi xoay người đi thẳng lên lầu... hài tử của Hiên Viên gia chỉ có thể do Tiểu Điệp sinh hạ... bởi vì...Thần nhi a~ nếu không có con bé... ngươi cũng sẽ không còn mạng để đứng ở nơi này... Thần nhi... làm sao ta có thể nói ra sự thật mà chính con bé không muốn ngươi biết?
Hiên Viên Thần tức run cả người.. đôi con ngươi màu trà nổi đầy những tia máu màu đỏ đầy hận thù...
Hắn ngồi bệch xuống ghế sopha màu trắng ngửa đầu nhìn trần nhà rồi khẽ nhắm mắt lại thở dài.. rốt cuộc hắn phải làm như thế nào mọi người mới có thể chấp nhận Nhiên Vi? Rốt cuộc kiếp trước hắn đã nợ cô ta những gì mà bây giờ vì cô ta hắn phải chật vật như vậy...
Vũ Mộng Điệp... ngươi thì thua Nhiên Vi cái gì cơ chứ?
Ngươi xinh đẹp.. ngươi giàu có... ngươi có mọi người bảo vệ như đóa hoa mỏng manh trong nhà kính... trong khi Nhiên Vi của hắn chỉ là một cô gái yếu ớt bình thường không có gì...
Vũ Mộng Điệp... nếu ngươi đã biến mất.... Vậy cũng đừng bao giờ nữa xuất hiện.. vĩnh viễn đừng bao giờ phải xuất hiện... bàn tay nắm chặt hiện lên đầy gân xanh đập thình thịch lên thành sopha khiến nó thũng xuống một khoảng to... cánh tay khác khoác lên trán che đi đôi mắt chứa đầy sự mỏi mệt...
Hắn cảm thấy từ khi gặp nữ nhân đó... vận xui lúc nào cũng bám lấy hắn không tha... như năm năm trước cũng là như vậy...
Nếu không phải Nhiên Vi truyền máu cùng chăm sóc hắn.. có lẽ hắn đã không khỏe mạnh như bây giờ...
Nhưng mà vì sao nương lại nhìn không rõ mọi chuyện.. vẫn một mực tin tưởng cô ta? Vũ Mộng Điệp... rốt cuộc... ngươi đã cho ta nương quáng lấy thuốc gì...
Ta hận ngươi.. hận đến nỗi không thể tự tay giết ngươi... hận đến nỗi... không thể để ngươi lần nữa đừng xuất hiện....Hơi thở dồn dập khiến hắn gần như điên cuồng... bản thân như đi vào ngõ cục không tối ra..
......
*Rrrrr~~ Rrrrrrrrr~~*
“Bảo bối.”
Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên khiến Hiên Viên Thần dần dần bình tĩnh lại... đôi mắt màu trà khẽ hiện lên tia sủng nịch dịu dàng hiếm có...
*.......*
“Hảo. Ngoan ngoãn đợi ta.”
Hiên Viên Thần vội vàng đứng dậy xoay người bước đi ra khỏi ngôi nhà... dáng đi gấp gáp cùng hạnh phúc khiến từ trên lầu nhìn xuống Ngọc Hoa cảm thấy đau lòng thay Tiểu Điệp...
Tiểu Điệp... Nương phải như thế nào mới có thể tìm được ngươi?... mới có thể khiến Thần nhi đừng mê luyến cô ta như vậy?