Cô tức giận cúi đầu cắn lên mu bàn tay hắn một phát thật mạnh, đợi đến khi trong miệng có tia mùi tanh mới bằng lòng nhả ra sau đó khiêu khích cười cười nhìn âm trầm sắc mặt nam nhân đang cúi đầu nhìn mình.
Hiên Viên Thần nhìn vẻ khiêu khích của cô cũng không tức giận gì nhiều mà chỉ cảm thấy rất đáng yêu, bàn tay lại dùng sức ôm chặt eo nhỏ của cô ép sát vào người mình thêm chút nữa rồi mới mở cửa xe cẩn thận đặt cô ngồi vào tay lái phụ.
Hà Mộng Điệp ngạc nhiên nhìn hành động của hắn rồi đáy mắt khẽ xẹt qua tia ảm đạm cùng thất lạc, bất quá cảm xúc yếu đuối nhanh chóng biến mất. Dù sao đối với cô bây giờ, có ngồi ở đâu cũng không quan trọng, cô cùng hắn bây giờ chỉ là trên danh nghĩa thế gia hai người xa lạ bởi vì đến bây giờ cô mới nhớ đến, cô cùng hắn đã ly hôn.
Không đợi cô suy nghĩ xong Hiên Viên Thần lên tiếng giải thích.
“Xe này ta đã sai người cải tạo lại, nên so với băng ghế phía sau thì chỗ này là an toàn nhất.” Cả chiếc xe đều được trang bị kính chống đạn, ghế phụ phía trước mặt đều được trang bị túi khí cho an toàn, chưa kể phía sau lưng ghế cũng được cải tạo nốt. Cho dù có bị va chạm mạnh thì chỉ có xe kia xảy ra vấn đề, có thể nói vì để tạo ra chiếc xe này hắn đã mất gần năm năm để hoàn thành nó.
Đó cũng là lý do vì sao hắn an tâm cho cô ngồi ở nơi này. Hắn không muốn những vụ giao thông nhiều năm về trước bị tái hiện thêm lần nào nữa. Đã đủ lắm rồi…
Hiên Viên Thần yếu ớt cười cười nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô rồi leo lên lái xe đi.
Hai bên đường cây cối xào xạc bởi những cơn gió lạnh, Hà Mộng Điệp đưa tay lên định đẩy xuống kính xe thì nghe tiếng cạch nhè nhẹ vang lên. Nhìn phía bị khóa lại ô cửa sổ cô nhíu mày khó hiểu rồi bên tai vang lên tiếng cười nhẹ.
“Ngươi vừa khỏe, không nên hóng gió nếu không rất dễ bệnh.” Đôi mắt màu trà nghiêm túc nhìn cô giải thích rồi xoay đầu nhìn phía trước tập trung lái xe.
Hà Mộng Điệp ngơ ngác nhìn phía ôn nhu nam nhân rồi khẽ cúi đầu tự chơi lấy ngón tay của mình. Hiên Viên Thần liếc phía hành động của cô chỉ cảm thấy buồn cười, bảo bối nha đầu của hắn từ bé đã như vậy, chỉ cần hơi bối rối hoang mang một vấn đề nào đó cô sẽ tự chơi với ngón tay của mình, đương nhiên sau khi chơi xong một chút cái đầu bé nhỏ đó sẽ lại trở nên bình thường cũng như bây giờ.
“Cám ơn Hiên Viên tổng. Bất quá ngươi đang chở ta tới nơi nào?” Hà Mộng Điệp buông tha cho ngón tay của mình ngẩng đầu lên hỏi, xung quanh đây phong cảnh càng ngày càng quen thuộc… Nó khiến cô cảm thấy thật thoải mái.
Hiên Viên Thần khẽ lắc đầu không nói, hắn đưa tay xoay bánh lái quẹo vào con đường nhỏ dẫn lên đồi rồi dừng lại trước căn biệt thự nhỏ trên đường.