Vừa nghe được cơ hội giành lấy Serissa thêm vài phần nắm chắc đôi màu tím ánh mắt càng thêm tỏa sáng. Ân~ Như vậy cô sẽ nhanh chóng hoàn thành kế hoạch ở Nasta nếu như vậy không tới hai năm là có thể về lại Duney rồi. Thật tốt.
Trong khi Hà Mộng Điệp đang hưng phấn tính toán tỉ mỉ kế hoạch cho lần hợp tác cùng rút khỏi Nasta sắp tới thì phía Rumely nhóc con bảo bối nào đó đang ngồi trên chuyến tàu tốc hành để đến Senbin.
“Ca ca~ Ngươi nói chúng ta có phải hay không có chút… manh động a?” Hà Tư Triệt mím môi xoay đầu sang tay phải nhìn đang ung dung ngắm nghía cảnh đẹp qua khung cửa sổ ca ca lí nhí hỏi.
Hà Tư Thần đưa tay đóng lại cửa sổ mới nghiêm túc nhìn phía đệ đệ mình như cười như không bỡn cợt cười nhạo.
“Lúc chiều là ai vừa từ phòng sách trở về đã thu thập hết toàn bộ hành lý? Ba tiếng trước là ai một cú điện thoại đặt vé tàu? Hai tiếng bốn lăm phút trước là ai bắt buộc ông ngoại phải chở đến nhà ga? Cuối cùng khi ta nói không nên đi là ai nắm tay ta lôi hẳn lên băng ghế này ngồi?” Bây giờ mới biết hối hận có phải hay không đã quá muộn?
Được rồi. Cậu thừa nhận lúc chiều có một tí hấp tấp… bất quá, ai làm cho đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói của ông ta đâu. Thật đáng ghét. Đều là lỗi của ông ta, nếu không phải ông ta tự ý đến bên cạnh nương thân cậu cũng sẽ không lo lắng bất an đến như vậy.
Cậu nhóc con nào đó đã vô sỉ cộng cho thân ba của mình một lỗi to nữa trong sổ sau đó còn gật gù một cách hài lòng về sự thông mình của mình.
“Vâng thưa ngài, chỉ cần có được con chip của cô ta Serissa sẽ thuộc về chúng ta.”
“Tốt.”
“Kế hoạch sẽ …. Đêm mai ….cuối cùng…. Vâng!”
Đang áy náy Hà Tư Triệt mạnh ngẩng đầu nghiêng lỗ tai về phía tay trái nơi gần cửa ra vào nghiêm túc nghe những âm thanh lúc có lúc không phía ngoài hành lang. Tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng xa, tiếng nói chuyện cũng càng ngày càng nhỏ. Đợi đến khi tiếng bước chân chỉ còn là tiếng lạch cạch bé nhỏ cậu nhóc mới hé ra cánh cửa được đóng kín đưa đầu ra ngoài hành lang quan sát.
Phía cuối hành lang là một người đàn ông với dáng người vạm vỡ râu tóc bồm xồm đang đưa lưng về phía cậu nói chuyện điện thoại. Như nhận ra được cái nhìn chăm chú tìm tòi từ phía sau lưng đôi mắt đầy vết chân chim híp lại một tia nguy hiểm cùng ngoan độc.
Hà Tư Triệt quan sát người đàn ông phía cuối hành lang một lúc lâu thì phát hiện đang nói chuyện người đàn ông bỗng nhiên khựng lại, nhóc con đang hoảng hốt sợ hãi bị phát hiện thì bên tai nghe thấy tiếng bánh xe cót két vang lên.
Người đàn ông phía cuối hành lang từ từ buông xuống điện thoại trong tay nhanh chóng xoay người lại thì thở dài một cách nhẹ nhõm.
[Kmul! Kmul ngươi đang làm gì?] Đầu bên kia đang nói chuyện điện thoại không thấy hồi âm thì hấp tấp kêu lên vài tiếng.
“Không có gì. Ta cứ tưởng có kẻ theo dõi, hóa ra chỉ là một nhóc con đang mua bánh kẹo.” Tên Kmul nam nhân nhíu mi giải thích rồi mở cửa toa đi thẳng sang toa khác.