Đời Đời Kiếp Kiếp - Thẩm Mộc

Chương 15: Phần 15



Trần Bình ngẩng đầu, từng chữ từng câu đều vang dội: "Ta cũng phải mở ra một thời thái bình thịnh thế cho bách tính! Ta muốn để tất cả mọi người đều được sống những ngày tốt đẹp no ấm!"

Lúc này ta mới giật mình nhận ra, có lẽ ta chưa bao giờ nhìn thấy rõ con người thật của Trần Bình. Hắn không phải là một viên ngọc quý, nhưng vì sinh mệnh của thiên hạ bách tính mà hắn đã tự mài giũa mình - một hòn đá tầm thường - thành một viên ngọc sáng hơn cả ngọc quý, chiếu rọi thiên hạ, tạo phúc cho chúng sinh.

Nhưng lúc đó ta quá tức giận quá sốt ruột. Ta nghe được lời hắn nói, nhưng không thể nào rộng lượng từ bỏ cuộc sống hạnh phúc yên ổn mà khó khăn lắm mới có được.

Ta cứng đầu, nghẹn ngào mắng: "Đồ lừa đảo!"

Rõ ràng khi bái thiên địa đã hứa sẽ bên nhau trọn đời, mãi mãi không chia lìa.

15

Hai người bọn ta ai cũng không chịu nhượng bộ thêm một bước. Cứ thế cứng đầu, lạnh nhạt giằng co cho đến đêm trước khi hắn binh biến mưu phản.

Đêm đó, ta đứng trước cửa, lá bùa cầu bình an mà ta đã đi Hoa An tự xin cho hắn gần như bị bóp nát trong tay. Nhưng đôi chân như cắm rễ xuống đất, thật lâu không đi tiếp.

Trong lòng ta giận dữ nghĩ, hắn muốn c.h.ế.t thì cứ chết, liên quan gì đến ta. Rồi lại nghĩ, hắn c.h.ế.t thì vừa khéo, hắn c.h.ế.t ta sẽ. . .

Trong chớp mắt, ta rơi vào hoang mang. Hắn c.h.ế.t rồi, ta sẽ làm gì, ta lại có thể đi đâu? Ngoài Trần Bình ra, ai sẽ đối xử tốt với ta? Chỉ có Trần Bình, mới chịu yêu thương ta thật lòng. Hắn không thể c.h.ế.t được, vào lúc Thường Niệm ta còn chưa kịp thổ lộ! Ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không được!

Nghĩ vậy, tay ta đặt lên cánh cửa gỗ. Không ngờ, Trần Bình đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Hắn đưa cho ta một chiếc hộp, bên trong chứa đầy vàng bạc. Đây là con đường lui mà hắn dành cho ta.

Rất lâu sau đó, ta nghe Chu Phó tướng bên cạnh Trần Bình kể rằng, từ khi Trần Bình quyết định làm phản, hắn đã bắt đầu suy nghĩ xem nếu thất bại thì ta sẽ phải làm sao.



Nghĩ đi nghĩ lại, chịu ảnh hưởng từ ta, hắn cảm thấy không có gì thực tế bằng vàng bạc. Nhưng sau khi lục tung cả căn phòng, nhìn mấy mảnh bạc vụn đáng thương trong tay mới nhớ ra.

Hắn đâu có tiền bạc gì. Lương bổng của hắn đều dùng để mua phấn son, trâm cài trang sức ho ta cả rồi. Chỉ là hắn yêu quá sâu đậm, làm quá nhiều, nên không nghĩ đến chuyện tính toán, coi việc hi sinh là điều đương nhiên của bản thân.

Nhưng binh biến đã cận kề. Không muốn vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng, hắn chỉ có thể quyết tâm đem những thần binh lợi khí thu được qua nhiều năm chinh chiến đi cầm cố, bán đi, để lo đường lui này cho ta.

Ngọn đèn dầu sáng rọi, chiếu sáng bóng đêm tĩnh lặng sau lưng Trần Bình.

Trần Bình lên tiếng: "A Niệm, lúc ta đến đây đã tính toán rồi. Mỗi tháng nàng cần may ba bộ quần áo mới là ba quan tiền, mua phấn son là năm trăm văn, còn có trâm cài trang sức là hai quan tiền, một năm xuống tổng cộng khoảng sáu mươi sáu quan tiền. Trên tay nàng là chút bạc vụn còn lại của nhà chúng ta và mười lượng vàng, ngoài xe đưa nàng đến thôn trang còn có năm trăm lượng. Đủ để nàng dùng đến khi trăm tuổi rồi."

Nghĩ đến cảnh Trần Bình lắp bắp mặc cả với chủ tiệm, khóe miệng ta cong lên, có chút muốn cười. Nhưng nước mắt lại rơi xuống trước.

Ta nghẹn ngào nói: "Trần Bình, ai bảy tám mươi tuổi còn son phấn lòe loẹt, mặc đồ màu mè nữa chứ, chàng không sợ ta biến thành lão yêu tinh sao? !"

Trần Bình nhìn ta chăm chú, nhẹ nhàng nói: "Nhưng nàng thích mà. Ta chỉ cần nàng vui."

Trong nháy mắt, ta khóc không thành tiếng

Ta không biết mình được Trần Bình đỡ lên xe từ lúc nào. Chỉ nhớ khi hoàn hồn, đôi bàn tay to đầy những vết chai sạn của Trần Bình đang vuốt ve gương mặt ta.

Từng tấc một, như muốn khắc sâu vào tim, in vào xương tủy.

Đối diện với đôi mắt đầy tình yêu sâu đậm và không muốn rời xa đó, nước mắt vốn đã ngừng lại trào ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.