2
Mặt Trần Bình đỏ bừng lên.
Trước tiên, hắn nắm tay ho khan hai tiếng để che giấu vẻ lúng túng. Sau đó, hắn vừa quỳ vừa ưỡn thẳng lưng, cố gắng cứu vãn chút thể diện đã vỡ tan vỡ nát của mình.
"Bổn vương đây là. . . là. . ." Trần Bình vốn chẳng nghĩ ra được lời nào để nói.
Hiện tại càng căng thẳng, đầu óc lại càng trống rỗng.
"Là?"
Đám tùy tùng vẫn còn chìm đắm trong cơn sốc khi thấy đại vương uy vũ hùng mạnh của họ bị dọa đến quỳ gối, nhưng miệng vẫn tận tụy hưởng ứng Trần Bình.
Trần Bình bị họ nhìn chằm chằm đến mức khó chịu trong người, trực tiếp nổi giận quát mắng: "Là cái mả mẹ nhà ngươi!"
"Bổn vương làm gì còn phải giải thích với các ngươi sao? !"
"Đứng ngây ra đó làm gì, mau đỡ bổn vương dậy!"
Đám tùy tùng bị Trần Bình mắng một trận tơi bời, mới như choàng tỉnh từ giấc mộng. Bọn họ vội vàng tiến lên, luống cuống tay chân đỡ Trần Bình đứng dậy.
"Thường Niệm." Trần Bình đứng lên vẫn còn chân tay run rẩy, nhưng giọng điệu lại trở nên to hơn. Hắn vô cùng cứng rắn chỉ vào đống vàng bạc châu báu phía sau: "Nào, chọn đi!"
"Là muốn đống đồ vô dụng này, hay là muốn ta!"
"Thường Niệm!" Thấy ta thực sự định trả lời, Trần Bình vội vàng lên tiếng ngăn cản. Hắn làm ra vẻ mặt lo lắng thay ta, nghiêm trọng nói: "Nghĩ cho kỹ rồi hãy chọn!"
"Đương nhiên." Ta nhướn mày cười, đứng dậy bước về phía Trần Bình.
Trần Bình vô thức lùi lại vài bước.
Ta nhanh chóng ấn vai hắn xuống: "Chọn Ung Vương điện hạ chứ!"
"Ai bảo --" Ta cười lạnh.
Xoay mắt, ta đối diện với đôi mắt đầy vẻ sợ hãi hơn là mừng rỡ của Trần Bình: "Ung Vương điện hạ của chúng ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc đến thế. Trong như dòng suối, tinh khiết như ngọc, ngay cả Công chúa cũng phải động lòng!"
"Hơn nữa," ta ngừng lại, dùng chính chiêu của hắn để đối phó lại hắn, bóp chặt vai Trần Bình: "Ngài khoan dung độ lượng, không những không tính toán chuyện ta bỏ thành trốn đi, mà còn cho phép ta làm tỳ nữ của ngài."
"Ta đương nhiên --" Ta nghiêng đầu, giọng điệu châm biếm tràn ngập cả nhà giam, đến mức như muốn dìm người ta vào trong đó: "Phải cảm động đến rơi nước mắt mà nhận lấy chứ!"
Cơ mặt Trần Bình co giật, mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Đúng vậy." Hắn nghiến răng ken két: "Vì nàng đã thành tâm nhận lỗi, nên bổn vương cũng không tiện so đo với nàng."
"Đã như vậy, theo bổn vương về cung làm tỳ nữ đi!"
Ta bị bắt vào lúc trời tờ mờ sáng, đến đêm đã phải đến Ung Vương cung để hầu hạ Trần Bình.
Ta hỏi hắn: "Công chúa đâu? Chẳng phải nói hai người hình bóng không rời sao?"
Trần Bình bực bội gác bút xuống: "Không nên hỏi thì đừng hỏi!"
"Nàng phải nhớ bổn phận làm nô tỳ của mình, không được vượt quá giới hạn!"
"Ta cho chàng mặt mũi rồi đấy!" Ta chộp lấy nghiên mực trên bàn định đập vào đầu Trần Bình.
"Công chúa giá lâm --!"