Ta không ngờ rằng, dù đã thành hồn ma, khi kéo mũi tên dài ra ta vẫn cảm thấy đau đớn như khi vật sắc nhọn xoáy trong thịt lúc còn sống.
Ta dứt khoát cắn răng nhắm mắt, rồi rút mũi tên ra trong một hơi.
Vừa rút ra, mũi tên hóa thành luồng sáng hợp nhất với mũi tên của Trần Bình.
"Thì ra thật sự cần mũi tên đầu tiên."
Bạch Vô Thường lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng khi nhìn về phía Trần Bình lại nảy sinh chút thương cảm.
Hắn ta quả thật thương xót cho Trần Bình.
Một trượng phu yêu thương thê tử sâu đậm.
Để giữ lại thê tử đã cách biệt âm dương, bất đắc dĩ phải cầm mũi tên đầu tiên đã cướp đi sinh mạng vợ mình, rồi lại đ.â.m vào cơ thể nàng ấy.
Lúc đó, trong lòng Trần Bình hẳn phải đau đớn lắm?
Bạch Vô Thường nghĩ, chắc không kém gì nỗi đau bị lăng trì, cạo xương, mổ tim róc thịt.
"Trần Bình."
Thấy Trần Bình đã tỉnh lại, ta bước tới nắm lấy tay hắn, đặt mũi tên lên.
Quen thuộc như những ngày đông nhờ hắn sưởi ấm chân cho ta, ta nũng nịu: "Ta đau."
"Giúp ta, rút nó ra đi."
Trần Bình trước tiên là nhìn ta đầy vẻ không tin nổi, rồi cúi đầu nhìn mũi tên dài ở giữa n.g.ự.c ta.
Hắn hỏi ta: "A Niệm, đây là mơ phải không?"
Ta lắc đầu, tàn nhẫn vạch trần sự tự lừa dối của hắn.
"Không phải mơ đâu. Trần Bình, hãy để ta đi."
"Thì ra. . ."
Cơ mặt Trần Bình co giật, giọng nói run rẩy: "Nàng đã biết từ lâu rồi."
Ta nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập đau thương, chỉ thấy lòng chua xót dâng trào, cổ họng như có d.a.o cắt.
Ta khó khăn hé môi, cố hết sức để giọng mình nghe có vẻ vui vẻ hơn.
". . . Trần Bình, câu này không phải ta nên hỏi chàng sao?"
"Ta —"
Ta cười nhìn hắn, trong mắt ngấn lệ lấp lánh.
"Đã biết từ lâu rồi."
Trần Bình gật đầu, tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Ta tưởng. . . Tưởng có thể giấu được nàng. Để chúng ta cứ thế. . . Cứ thế. . ."
Một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt Trần Bình trượt xuống, rơi trên mu bàn tay ta.
"Sống hết một đời!"
"Nhưng đã đến lúc phải từ biệt rồi."
"Không!" Trần Bình lắc đầu không ngừng, khóc không thành tiếng: "A Niệm, ta van nàng, đừng ép ta!"
"Vậy chúng ta nói chuyện khác đi. . ." ta giữ chặt bàn tay đang định rụt lại của hắn: "Vừa hay ta có vài điều muốn hỏi chàng."
Trần Bình không nói gì, chỉ có nước mắt tuôn rơi không ngừng.
"Trần Bình, tại sao chàng không đốt cho ta chiếc váy đỏ ta thích nhất?"
"Chàng biết đấy, mặc một bộ váy suốt hai năm, ta nhìn mà thấy mình sắp bốc mùi rồi!"
"Váy. . ."
Nước mắt Trần Bình càng rơi dữ dội hơn: "Váy bị Cao Gia Di hủy mất rồi, nàng ta nói đồ của tội nhân không xứng đáng để lại trong Ung Vương cung. Ta sợ đánh rắn động cỏ, đành phải nhìn nàng ta xé nát nó. Sau đó ta tìm rất nhiều tú nương, họ nói đường kim mũi chỉ của chiếc váy quá đặc biệt, dù có vá lại cũng không thể giống hệt như ban đầu được."
"Đúng vậy!"
Ta ngẩng đầu kiêu hãnh, tự hào nói: "Đó là giá y do chính tay ta thêu đấy, cả đời ta chỉ làm mỗi việc thêu thùa này thôi."
"Vậy còn những đồ trang sức vàng bạc của ta thì sao?"
Ta không tha: "Cái đó chắc có thể mua được chứ!"
Trần Bình gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Là sao? !" Ta kêu lên: "Đã thăng quan phát tài rồi mà tiếc tiền không muốn mua cho thê tử đã c.h.ế.t à? !"
"Không phải, không phải vậy đâu!"
"Ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, những thứ không mua được ta đã vẽ lại mẫu theo ký ức rồi nhờ thợ thủ công làm ra."
Ta nghi hoặc hỏi: "Vậy tại sao không đưa cho ta?"
"Ta chỉ là sợ. . ." Trần Bình nghẹn ngào: "Sợ!"
Hắn đột ngột ngẩng đầu, gương mặt đẫm lệ không che giấu được sự bất lực.
"Sợ nàng có đủ tất cả rồi, sẽ thực sự không cần ta nữa! Như vậy, dù chỉ vì tiền, nàng cũng sẽ quay lại nhìn ta thêm lần nữa."
"Chàng tính toán khéo thật!"
Ta cười mắng hắn một câu, cũng không kìm được đỏ hoe mắt.
"Vậy đã gặp rồi. . ." Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Bình, kéo mũi tên ra ngoài: ". . . Cũng đến lúc từ biệt rồi."