Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 32: 32: Khó Khăn




Đi được một lúc cuối cùng họ cũng đến ranh giới giữa Thiên giới và Phàm giới.

Vừa bước qua đường ranh giới thì không khí lạnh lập tức ập đến.

Sự chênh lệnh nhiệt độ quá lớn khiến cho Hương Ngọc không kịp thích ứng.

Cô run lên cầm cập, co người lại vì lạnh, liên tục bấu víu lấy Phàn Long tìm hơi ấm.

Cô tò mò hỏi Phàn Long:
- Sao chúng ta không trực tiếp hạ phàm mà phải đi qua đây vậy? Lạnh quá đi mất!
Phàn Long nhàn nhạt trả lời:
- Đành chịu thôi! Nếu nhân gian đột nhiên có ba thượng thần cùng hạ phàm thì chắc chắn sẽ có dị tượng.

Để bảo vệ nhân gian chúng ta đành phải đi đường vòng thôi!
Song chàng nhìn thấy Hương Ngọc cứ không ngừng run lên chàng cũng quan tâm hỏi han:
- Muội lạnh à? Đã bảo ở lại đi mà không chịu nghe! Cứ một mực muốn đi để chịu khổ mới được à!
Vừa nói chàng vừa cởi áo khoác ngoài đưa cho Hương Ngọc.

Cô nhận lấy chiếc áo mà hiếu kì hỏi:
- Huynh không lạnh à?
Đối với sự quan tâm của cô, chàng chỉ lạnh lùng đáp:
- Không lạnh!
Chàng đương nhiên là không lạnh rồi vì chàng đã là thượng thần, linh lực dồi dào đủ để chống chọi lại với mọi thời tiết khắc nghiệt thì cái lạnh ở đây có xá gì Còn Hương Ngọc chỉ là một hoa tiên thì đương nhiên cô sẽ dễ dàng bị cái lạnh xâm nhập.

Dẫu biết là thượng thần thì sẽ không lạnh nhưng vẫn có một người không kiềm được mà quan tâm:
- Muội lạnh không, Bạch Đình?
Bạch Đình cũng thật thà trả lời:
- Ta không lạnh đâu! Da và lông của ta dày lắm huynh yên tâm!
Câu nói của nàng khiến Đàm Phong bật cười vì sự ngây ngô và đáng yêu của nàng.

Nhưng vẫn có một người cứ thích đâm chọt để phá hủy bầu không khí hòa hợp:
- Đúng rồi! Cô mà thấy lạnh thì trên mặt trời cũng có tuyết rơi!
Bạch Đình tính tình thế nào thì ai cũng biết.

Nàng quay sang liếc Phàn Long rồi đầy khinh bỉ nói:
- Thiểu năng!
Nói xong nàng bỏ đi một nước mà chẳng them đoái hoài tới chàng, bỏ lại chàng với một vùng trời tức tối.
*Cái con hổ này!*
Hai người họ lúc nào cũng như mặt trăng với mặt trời, điều này ai cũng biết nhưng trong ánh mắt của Hương Ngọc thì nó lại khác.

Dưới góc nhìn của cô họ lại rất thân thiết bởi vì Phàn Long chưa từng chủ động nói chuyện với cô, chưa từng chủ động đến gần cô nhưng chàng lại chủ động đến nói chuyện với Bạch Đình.

Còn có Đàm Phong lúc nào cũng quan tâm đ ến nàng.

Trong khoảnh khắc cô cảm thấy mình thật thừa thãi.
Đột nhiên có một cơn gió lạnh buốt thổi tới như muôn đóng băng mọi thứ mà nó lướt qua.

Cái lạnh thấu xương khiến cô thoát khỏi suy nghĩ đó ngay lặp tức.

Chưa kịp làm gì hết thì đột nhiên có một cánh tay kéo cô chạy đi, nấp sau một tảng đá lớn.

Cô vừa giật mình vừa ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy Bạch Đình kéo cô đi rồi nàng thi triển tiên thuật tạo ra một hàng rào chắn cho cô.

Gương mặt nàng căng lại và khẩn trương nói với cô:
- Cô ở yên trong này! Dù có chuyện gì cũng không được bước ra ngoài dù là nửa bước! Biết chưa!
Nói rồi nàng vụt chạy đi để lại Hương Ngọc đầy hoang mang và sợ hãi.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hương Ngọc ngồi phía sau tảng đá mà lòng cứ lo lắng, sợ sệt.

Vì sự tò mò, cô lén quan sát mọi chuyện từ đằng xa.
Bên này ba người họ đang sẵn sàng chiến đấu vì con gió lạnh đó đã mang tới những vị khách không mời.
Tất cả chúng đều mặc y phục đen từ đầu đến chân lại còn đeo mặt nạ trông bí ẩn vô cùng và đứng thành một vòng tròn bao vây họ lại.


Gương mặt Bạch Đình nghiêm lại, đôi mắt trở nên sắc bén và nàng đã sẵn sàng để tuyên chiến với chúng.

Nàng lớn giọng nói:
- Các ngươi là ai? Từ đâu đến?
Nhưng bọn chúng một chút cũng chẳng thèm hé môi.

Đột nhiên cơn gió ngưng lại.

Đó giống như lời ra hiệu cho bọn chúng đồng loạt tấn công.

Ba người họ cùng đâu lưng lại với nhau, kề vai chiến đấu.

Thấy bọn chúng tấn công, Bạch Đình, Phàn Long và Đàm Phong liền bay lên để tránh.

Nàng liền gọi ra chiếc Hiên Ánh Kiếm huyền thoại của mình phản đòn lại bọn chúng.
- Hiên Viên ảo ảnh kiếm!
Chỉ bằng kiếm khí của mình, nàng đã đánh bật những tên trước mặt nàng.

Bên phía Phàn Long cũng không chịu kém cạnh, mũi tên được b ắn ra từ Hỏa Ngọc Long Tiễn lặp tức đẩy lùi được bọn chúng.
- Bách Ngọc Long tiễn!
Còn Đàm Phong, chàng chứng minh danh xưng Chiến thần năm xưa không phải là hư danh.

Chàng vung tay một cái, một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra khiến bọn chúng không thể nhìn rõ mục tiêu.
- Hào Quang tinh tú!
Nhận thấy tấn công tập trung không được, bọn chúng chia ra và tấn công từng người một.

Mỗi một chiêu thức đều cổ quái và nhắm vào tử huyệt của họ.

Nhìn cách bọn chúng ra chiêu, Đàm Phong cũng thấy lạ:
*Bọn chúng...dường như không là thích khách bình thường!*

Quả đúng như chàng nghĩ, đám hắc y nhân này dường như được đào tạo ra để đối phó riêng với họ vậy.

Bạch Đình chủ yếu sử dụng nội lực và đòn tấn công vật lý thì đám đối địch với nàng lại khỏe mạnh và dường như không bị ảnh hưởng mởi chiêu thức của nàng.Trái với nàng, Đàm Phong sử dụng chỉ dùng tiên thuật để chiến đấu thì bọn chúng cử người không bị ảnh hưởng bởi tiên pháp đề đấu với chàng.

Còn về Phàn Long, chàng là hỏa thần thì đương nhiên chàng dùng chiêu thức hệ lửa nhưng đối phương lại dùng linh lực hệ thủy.

Dù kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú nhưng khi gặp đối thủ ranh ma như thế này khó trách họ cảm thấy khó khăn.

Hương Ngọc đứng từ xa quan sát thấy Phàn Long bị dồn vào thế bí cũng vô cùng lo lắng.

Nhưng cô không thể thoát khỏi kết giới do Bạch Đình tạo ra, dù thoát được thì cô cũng chỉ làm vướng tay vướng chân thêm thôi chứ cũng chẳng giúp gì được.
*Bọn chúng khó nhai thật! Hiên Ánh Kiếm của mình không thể làm trầy xước bọn chúng dù chỉ một chút sao?*
Sự lo lắng đã mất từ lâu nay lại xuất hiện trên gương mặt nàng.

Ánh mắt nàng giận dữ và quyết tâm hơn bao giờ hết.

Nàng muốn thử thêm một lần nữa, nàng vung kiếm về phía bọn chúng với tất cả sức mạnh vì nàng suy nghĩ đơn giản một điều là dù bọn chúng không bị tổn hại bởi đòn tấn công vật lý thì chỉ cần gia tăng sức sát thương thì bọn chúng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng nàng đã lầm! Sức tấn công càng lớn thì nàng sẽ bị phản phệ càng mạnh.

Nàng đã bị đánh bậc bởi chính chiêu thức của mình.
- BẠCHHHH ĐÌNHHHHH!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.