Đôi Đũa Lệch

Chương 20: (beta lần 1)



Trên đầu Hạng Tây còn vắt cái khăn mặt, cả nửa ngày cũng không nói nên lời, Trình Bác Diễn cứ dứt khoát tùy ý vứt ra một câu như vậy, cậu cũng không biết nên nói tiếp cái gì bây giờ.

Trình Bác Diễn cũng không tiếp tục để ý đến cậu, nửa dựa vào ghế, chân để ở trên bàn, mở một video tin tức ra xem.

Hạng Tây ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào TV, kéo cái khăn mặt trên đầu xuống, một chốc thì bỏ lên một chốc lại kéo xuống, trên TV chiếu cái gì cậu cũng không xem rõ.

Biếи ŧɦái.

Trình Bác Diễn nói ra cái từ này với cậu, cậu lại đột nhiên có chút hối hận đã mắng Đàm Tiểu Khang như thế trước mặt Trình Bác Diễn.

Nhưng Đàm Tiểu Khang quả thực là thiếu mắng mà!

Thế nào cũng phải mắng hắn là biếи ŧɦái...

Đàm Tiểu Khang chính là biếи ŧɦái!

"Anh, em, cái đó... không phải nói anh đâu..." Hạng Tây nhẹ xoa mũi, xấu hổ mở miệng:" Em không phải..."


Trình Bác Diễn quay đầu lại, há miệng vừa định nói chuyện, khi nhìn thấy cậu, lại không nói nên lời, trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu:" Cậu... cos(-play) ai vậy?"

"A?" Hạng Tây ngẩn người, sờ đầu mình mới kịp phản ứng, cậu đã tự mình lấy cái khăn để trên đầu còn đang cột ở dưới cằm, cậu nhanh chóng cởi ra:" Tay em rảnh rổi chút thôi."

"Hẳn là nên chụp cho cậu tấm hính." Trình Bác Diễn nói.

"Vậy anh chụp đi." Hạng Tây lập tức lấy cái khăn mặt cột lại dưới cằm, cậu sợ cái câu 'Biếи ŧɦái' đó khiến Trình Bác Diễn không vui, hiện tại anh nói cái gì cậu cũng sẽ phối hợp, cậu cong tay làm lan hoa chỉ(*): "Có giống hát Nhị Nhân Chuyển không*?"

(*)Lan hoa chỉ: là lấy ngón tay giữa chạm vào ngón tay cái mấy ngón còn lại thì duỗi thẳng ra.

(*) Nhị Nhân Chuyển: một thể loại hát múa truyền thống phía bắc Trung Quốc.


"Nhị Nhân Chuyển như cậu sớm tuyệt diệt rồi." Trình Bác Diễn nhìn cậu vài giây đồng hồ, thở dài, lấy điện thoại qua vỗ cậu một cái: "Cậu muốn nói cái gì thì nói đi."

"Em không phải muốn nói anh biếи ŧɦái đâu, anh trai, em chỉ nói Đàm Tiểu Khang thôi." Hạng Tây ngồi xếp bằng trên sô pha: "Hơn nữa, em cũng không phải nói... Em nói biếи ŧɦái chính là Đàm Tiểu Khang hắn... cái dạng kia..."

"Để khăn mặt xuống được không?" Trình Bác diễn nói: "Không thì cậu ra ngoài trộm địa lôi cũng được đó."

"À, em quên mất." Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, cởi khăn mặt còn cột trên đầu xuống cầm trên tay: "Anh trai, anh đừng để ý, những lời em nói..."

"Đã biết." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Xem TV đi, nếu mệt thì đi ngủ."

"Người với người đúng là không giống nhau mà." Hạng Tây tựa vào sô pha, nhìn khăn mặt trong tay: "Đều thích nam giống nhau, nhưng Đàm Tiểu Khang lại khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm như kia, đổi thành người khác, lại không cảm thấy như vậy, cảm thấy hình như cũng rất bình thường."


"Không thể trông mặt mà bắt hình dong được." Trình Bác Diễn nói.

"Vâng?" Hạng Tây ngẩn người, sau đó lập tức vui vẻ, nằm trên sô pha cười nửa ngày cũng không dừng được: "Bác sĩ Trình, đúng là không nhìn ra anh tự kỉ như vậy, ý em là Đàm Tiểu Khang cực kỳ không có tố chất làm người, làm gì cũng không có cấp bậc, anh không giống vậy, anh là người tốt, anh cũng sẽ không làm cho người khác thấy ghê tởm."

"Tôi thay cậu tổng kết lại một chút thôi." Trình Bác Diễn cầm cái ly lên uống một hớp.

"Được lắm, em chính là xem mặt, mặt anh đẹp, sẽ không ghê tởm." Hạng Tây chậc hai tiếng, suy nghĩ rồi nói thêm: "Anh trai, anh đang uống kem đánh răng sao? Toàn là mùi bạc hà."

"Đúng vậy." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Kem đánh răng trộn với sửa tắm rồi thêm nước khuấy lên, muốn uống không?"
Hạng Tây cười rộ lên, cầm khăn mặt vào phòng tắm, Trình Bác Diễn chỉ chỗ cho cậu treo khăn mặt, cậu thành thật treo khăn mặt của mình lên đó.

Đứng ở trong phòng tắm do dự một chút, cậu cầm lấy cái bàn chải đánh răng trong ống đựng ra ngoài để ở một bên, sau đó cầm cái ống để bàn chải đi ra ngoài.

Cậu muốn uống nước, lại lười lấy chén, hơn nữa dùng chén uống xong còn phải rửa, cứ uống như vậy đi.

Cậu cầm cái ống đựng bàn chải đi đến đứng trước cái máy uống nước, vừa mới định để qua rót nước, Trình Bác Diễn ở phía sau chậc một tiếng:" Cậu đang cầm cái quái gì vậy?"

"Ống đựng bàn chải đánh răng." Hạng Tây lắc lư cái ống nhựa trong tay với anh: "Em uống nước."

"...Cậu không có ly sao?" Lông mày của Trình Bác Diễn đều đã nhíu đến dính lại với nhau, đứng lên cầm lấy ống đựng bàn chải đánh răng trong tay cậu: "Dùng thứ này để uống nước thì mất vệ sinh quá rồi đó."
"Em dùng nó để đánh răng, vậy cũng không vệ sinh?" Hạng Tây nói.

"Đương nhiên không vệ sinh, vừa ẩm ướt lại vừa kín gió, rất dễ sinh ra vi khuẩn." Trình Bác Diễn đi vào phòng bếp, lúc sau cầm cái ly trong tay đi ra: "Dùng cái này uống nước đi."

"Ồ." Hạng Tây nhận lấy cái ly, nhớ tới chỗ rửa tay hình như không có ly, cũng chỉ có cái bàn chải đánh răng, cậu nhận ly nước: "Anh trai, vậy lúc đánh răng anh sẽ dùng tay hứng nước hả? Thảm quá vậy, anh có tự phối âm cho mình luôn không? Thương xót, thương xót cho tôi..."

Trình Bác Diễn cau mày, đi đến dắt tay cậu đến trước bồn rửa mặt, đưa tay chuyển vòi nước hướng lên trên, mở khóa ra.

"A?" Hạng Tây kinh ngạc nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy hướng lên trên, lại đi qua uống thử một ngụm: "Quá... cao cấp luôn, người thiết kế này thật sự là tri âm của những người mắc bệnh sạch sẽ mà, là tri kỉ luôn!"
"Tôi với người mắc bệnh sạch sẽ thì có quan hệ gì, nhiều nhất là có thói quen vệ sinh thường xuyên thôi." Trình Bác Diễn tắt nước: "Chỉ có rửa tay là tôi rửa nhiều thôi, cái này mới tính bệnh sạch sẽ."

"Còn có không cho người khác chạm vào giường nữa. Mới chạm vào có một giây đồng hồ, vi khuẩn còn chưa kịp phản ứng để nhảy từ người em xuống giường của anh đâu."Hạng Tây lắc đầu: "Còn đổi ga giường nữa chứ, đúng là."

Trình Bác Diễn không để ý đến cậu, đi đến ban công hái vài lá bạc hà rửa sạch: "Cậu muốn nếm thử không? Kem đánh răng với sữa tắm."

"Nếm thử." Hạng Tây lập tức lấy cái ly đưa tới.

Trình Bác Diễn bỏ lá bạc hà vào trong ly của cậu: "Rót nước ấm vào để hai phút là có thể uống."

"Được." Hạng Tây chạy tới rót một ly nước ấm, sau đó ngồi vào trên sô pha nhìn chằm chằm nước ở trong ly: "Uầy? Bắt đầu chín rồi nè!"
"Ừ." Trình Bác Diễn trở lại ngồi trước máy tính, tiếp tục xem tin tức.

"Ồ! Ngửi được mùi thơm rồi!" Hạng Tây nói tiếp: "Thơm quá."

"Ừ." Trình Bác Diễn lên tiếng.

Không quá vài giây đồng hồ Hạng Tây lại cảm thán một tiếng: "Ầy, chín hết rồi! Mùi cũng thơm quá chừng!"

"...Ừ."

"Nước này có màu cũng đẹp nữa, em..."

"Câm miệng."

Uống xong ly nước bạc hà, Hạng Tây ngồi trên sô pha lại cảm thấy mệt, nhìn đồng hồ, cũng đã hơn mười giờ gần mười một giờ rồi.

Trước kia cậu còn có thể ở trên đường lắc lư, hay ngồi ở tiệm net, mấy tháng nằm viện đã thay đổi hết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu, mỗi ngày mười giờ tắt đèn tắt TV cậu cũng chỉ có thể đi ngủ, giờ đã thành thói quen.

Sau khi ngáp hai cái, Trình Bác Diễn cũng nhìn cậu: "Mệt thì đi ngủ đi, còn cố làm gì?"
"Em đi ngủ đây." Hạng Tây dụi mắt: "Anh trai, ngủ ngon nha."

"Ngủ ngon." Trình Bác Diễn nói: "Muốn đi vệ sinh nhớ nhấc cái vòng bồn cầu lên."

"Vì sao?" Hạng Tây hỏi.

"Vì sao cái gì, cái này còn có vì sao nữa hả?" Trình Bác Diễn thở dài.

"Sợ nướƈ ŧıểυ vẩy lên sao?" Hạng Tây suy nghĩ: "Anh còn chưa tới ba mươi đâu, vậy mà đã nhắm không chuẩn rồi hả?"

"Cậu có ngủ hay không?" Trình Bác Diễn cầm lấy chuột gõ lên bàn một cái.

Hạng Tây nhảy lên giường, trùm chăn lại.

Nằm trên giường rồi, Hạng Tây mới cảm thấy thân thể được thả lỏng, dưới thân là một cái giường vừa mềm vừa đàn hồi khiến cho mỗi tấc cơ thể của cậu đều được thả lỏng, hơn nữa diện tích cái giường còn lớn.

Đời này cậu chưa từng được ngủ cái giường nào thư thái như vậy. Trước kia cái giường tốt nhất cậu được ngủ là giường ở bệnh viện, hiện tại nằm trên cái giường này, có lẽ sau này cũng sẽ không thể có cái giường nào tốt hơn.
Lúc cậu muốn xuống giường tắt đèn, vừa nghiêng đầu đã thấy bên cạnh cái sô pha giường có cái công tắc, đưa tay ấn vào một cái, đèn lập tức tắt đi.

"ĐM, biết hưởng thụ ghê..." Hạng Tây kéo mền qua đắp kín người, bây giờ ngay cả bên cạnh giường cũng được trang bị công tắc điện, mỗi một đồ vật trong nhà Trình Bác Diễn, đều làm cho Hạng Tây cảm thấy thật mới lạ và đầy bất ngờ.

Trừ cái này ra, cũng chỉ có thể cảm thán thật sâu, người với người thực sự là không giống nhau mà, cậu và Trình Bác Diễn lúc này, không chỉ là không cùng thân phận, mà còn là từ thời điểm được sinh ra đã là hai quỹ đạo khác nhau rồi.

Quỹ đạo nhân sinh, loại từ cao cấp này Hạng Tây vẫn luôn nhớ kỹ. Từ này là do một gã giả làm người mù nói cho cậu nghe, hắn nói Tiểu Triển, Bình thúc chính là quỹ đạo nhân sinh đời này của cậu, nhìn thấy hắn là cậu đang nhìn thấy chính mình, mà còn lăn lộn tốt nữa.
Hạng Tây mỗi lần nhớ đến lời này thì sau lưng cậu đều lạnh run, cậu không muốn giống như Bình thúc, chẳng sợ cuộc sống lăn lộn có tốt đến đâu, cậu vẫn kiên trì với cuộc sống của "người bình thường", vượt ra khỏi Đại Oa và cả Triệu Gia Diêu.

Hiện tại con đường mới đã hiện ra trước mắt, cậu nhưng lại mờ mịt không biết nên làm như thế nào. Một bước này không biết làm thế nào để bước ra, cậu vẫn luôn không tìm được tư thế thích hợp.

Ngủ được một lát, cậu lại mơ mơ màng màng muốn đi vệ sinh, nhưng lại không muốn động, ở trong chăn quá ấm áp, giường lại mềm, rời giường quả là khó khăn...

Trở mình lăn lộn trên giường chừng mười phút, Hạng Tây nghĩ phải ngồi dậy, nếu không cậu sẽ tiểu ra mất, cậu mang dép lê mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng khách đèn vẫn còn sáng, TV đã tắt, máy tình nhưng vẫn còn mở. Trình Bác Diễn đeo một cái tai nghe dựa vào ghế, chân để ở trên bàn, Hạng Tây ở bên này mở cửa, anh tựa như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích.
Hạng Tây đi qua nhìn thử, mắt anh đamg nhắm, trên đùi còn đặt một quyển sách đang mở.

Khoa chỉnh hình cái gì đó, Hạng Tây nhận biết được ba chữ khoa chỉnh hình, cái này tương đối đơn giản, cậu nằm ở khoa chỉnh hình mấy tháng, ba chữ này đã rất quen thuộc, cũng biết viết, cậu biết những chữ khác cũng đều học được như vậy.

Thật đúng là Trình Bác diễn, đã muộn như vậy còn xem sách về khoa chỉnh hình, đúng là một bác sĩ tốt. Vừa giương mắt lên nhìn màn hình máy tính, cậu lập tức ngẩn người.

Trên màn hình đang phát một video, bên trong có một cô gái béo tóc vàng đang nói chuyện, trong tay cầm cái lược, một chốc thì dùng cái lược chải chải bên trái, một chốc lại chải chải bên phải.

Hạng Tây đừng ở bên cạnh bàn, cũng quên luôn việc bản thân đang muốn đi tiểu. Đây là cái quái gì?
Trình Bác Diễn không phải thích đàn ông sao... Phim nâng cao tinh thần tỉnh táo mấy thứ kia cậu vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ cậu đây. Lúc này lại nhìn thấy cô gái ở trên màn ảnh lúc ẩn lúc hiện khiến cậu không phản ứng kịp.

Cậu quyết định nhìn lén thêm chút nữa, xem xem tiếp theo sẽ có những cảnh gì xuất hiện.

Nhưng đứng chừng hai ba phút, vẫn không có hình ảnh khác xuất hiện, cô gái này trong chốc lát chạy qua trái lại chạy qua phải, trong tay cầm cái lược chải chải chải. Hiện tại lại thay đổi một cái rương hóa trang, lấy đồ vật có hình dạng giống nhau ra, ở trên màn hình vừa nói chuyện vừa biểu diễn, mở hộp phấn ra, dùng móng tay gõ vài cái, son môi, mở ra rồi lại đóng lại...

Bệnh thần kinh hả!

Đang lúc cậu không hiểu ra sao cả, chân Trình Bác Diễn lại giật giật, lấy tay cầm sách lên.
Nhất thời, Hạng Tây có cảm giác như làm ăn trộm bị bắt tại trận, nhanh chóng quay lại bên cạnh, muốn về lại phòng ngủ rồi giả vờ mới đi ra, kết quả lúc lui lại hơi gấp gáp, dép lê trên chân bị rớt ra, nằm lại tại chỗ.

Cậu lại phải bật trở về mang dép vào, trong lúc này, Trình Bác Diễn đã quay đầu lại.

"Ấy!" Trình Bác Diễn không nghĩ tới trong phòng sẽ có người, vừa nghiêng đầu đã sợ tới hết hồn. Anh kêu lên một tiếng, tay vịn vào bàn máy tính mới không khiến cả người và ghế dựa té ra đất: "Cậu muốn hù chết ai đây!"

"Em đang định đi WC mở cái vòng bồn cầu lên đi vệ sinh, em có thể hù chết ai chứ..." Hạng Tây mang dép lê vào.

"Đi đi." Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ: "Đã mười hai giờ rồi, cũng may là cậu đi ra làm tôi hết hồn, nếu không tôi đã nằm trên ghế mà ngủ luôn."
"Anh đang ngủ sao?" Hạng Tây nhìn thoáng qua màn hình (máy tính) thật sự nhịn không được: "Anh trai, anh xem cái gì vậy?"

"Hửm?" Trình Bác Diễn tháo tai nghe xuống: "Cái này sao, ASMR(*)."

(*): Đã bao giờ bạn trải nghiệm cảm giác râm ran dễ chịu từ gáy, lan tỏa xuống sống lưng, khắp cơ thể và chân tay? Cộng đồng mạng gọi cảm giác kỳ lạ đó với cái tên dài ngoằng là "Phản ứng cực kɦoáı ƈảʍ giác độc lập" (Autonomous sensory meridian response - ASMR).

Các video ASMR thường ytber sẽ tạo ra các tiếng động như cô gái phía trên (chải lược, gõ hộp, đóng mở nắp son) hoặc tiếng mưa, vv

Các bạn lên google tìm hiểu thêm nhé.

"SM?" Hạng Tây cảm thấy tuy rằng mình nghe không hiểu, nhưng vẫn bắt được trọng điểm.

(Em bắt đúng trọng điểm rồi đó =)))

"A! S! M! R!" Trình Bác Diễn lặp lại một lần nữa: "Không giống với SM gì hết."
"...Vậy là cái gì? Em tưởng là phim về tóc* nữa chứ, xem nửa ngày chỉ thấy một cô gái ở đó nói chuyện, một lúc thì lấy cái này lúc thì lại chọn cái kia."

(*) Phim về tóc: nguyên văn 毛片儿: nghĩa dịch ra là AV (adult video) mà chắc ý em Tây mặt chữ phim về làm tóc hoi hmu.

"Cậu đứng đây hơn nửa ngày rồi?" Trình Bác Diễn nhíu lông mày: "Không phải cậu muốn đi vệ sinh sao?"

"Vâng...đúng vậy, còn không phải lúc đi qua thì nhìn thấy đây." Hạng Tây xoa mũi, chạy tới WC: "Còn nói nữa thì bàng quang em nổ luôn mất."

Hạng Tây đi ra khỏi WC, Trình Bác Diễn đang định tắt máy tính vào phòng ngủ.

"Anh trai." Hạng Tây ngăn anh lại: "Cái SM đó, là cái gì vậy?"

Trình Bác Diễn cầm cái ly, từ từ nói: "Phản ứng cực kɦoáı ƈảʍ giác độc lập."

"Cái gì? Phản ứng gì?" Hạng Tây nhất thời trợn tròn mắt: "Cái kia chỉ cần nhìn là có thể đạt cực khoái? Anh xem tới mức ngủ luôn mà!"
"Cậu... Nói cậu cũng không hiểu rõ." Trình Bác Diễn có chút bất đắc dĩ: "Cái này đơn giản chính là cực khoái bên trong não."

"Bên trong não là cái gì?" Hạng Tây tuy rằng cảm thấy thảo luận với Trình Bác Diễn mấy thứ này một cách trắng trợn như vậy đúng là có hơi xấu hồ, nhưng sự kinh ngạc trong lòng đã lấn áp sự xấu hổ: "Vậy vẫn là cao trao mà..."

"Đây là hai việc khác nhau." Trình Bác Diễn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, đành phải nhẫn nại tiếp tục giải thích: "Chính là nghe được những âm thanh nói chuyện thì thầm, còn có một ít âm thanh thật nhỏ khiến cho não bộ thoải mái râm ran tê dại hoặc cảm giác... Nếu không tôi mở máy tính lại cho cậu nghe thử, tôi nghe cái này chủ yếu là để thư giãn."

"Em không nghe." Hạng Tây lắc đầu: "Em buồn ngủ muốn chết, không có cảm giác cực khoái..."
"Mới vừa nãy tôi nói đều vô ích phải không?" Trình Bác Diễn quả thật bất đắc dĩ.

Hạng Tây gãi đầu:" Chính là rất thoải mái rất thư giãn, không phải muốn... bắn... cái loại kia?"

"Ừ." Trình Bác Diễn xoa bóp ấn đường.

"Vậy tại sao gọi là đạt cực khoái?" Hạng Tây hỏi.

"Câu vẫn nên đi ngủ đi." Trình Bác Diễn không muốn giải thích nữa, xoay người vào phòng tắm: "Ngủ ngon."

Hạng Tây cảm thấy hai loại người còn không đủ để khái quát cậu và Trình Bác Diễn, hai người bọn họ đúng hơn chính là hai thế giới, không, là hai mươi cái thế giới, ở giữa ít nhất còn cách cả chục cả trăm người.

Trình Bác Diễn là một người rất cao cấp, ngay cả cao trào đều cao cấp như vậy, khiến cho người khác nghe cũng nghe không hiểu.

Nằm trên giường chừng mười phút, lúc bắt đầu mơ mơ màng màng sắp ngủ, Hạng Tây mới nhớ tới đã quên hỏi một câu, không phải anh thích đàn ông sao vậy tại sao khiến anh cái gì đạt cực khoái bên trong lại là một cô gái...
Giấc ngủ này cảm thấy rất ngọt ngào, chăn mềm mại, khiến cho ngươi ta nằm trên giường thật thoải mái. Lúc tỉnh lại Hạng Tây còn lăn qua lăn lại đến khi tỉnh táo hoàn toàn mới ngồi dậy.

Cầm lấy cái điện thoại rách nát ở đầu giường nhìn thoáng qua, mười hai giờ? Năm 2011?

"Đệch." Cậu cầm điện thoại ném qua một bên, uể oải đi ra ngoài.

Đồng hồ trong phòng khách đang chỉ sáu giờ rưỡi sáng, trong phòng bếp có tiếng động, Trình Bác Diễn đã rời giường, Hạng Tây bỗng thấy ngại ngùng, cậu vốn muốn dậy sớm một chút làm bữa sáng để cảm ơn Trình Bác Diễn đã thu nhận và giúp đỡ cậu.

Đi đến cửa phòng bếp, đang muốn mở lời chào buổi sáng, cậu lại phát hiện Trình Bác Diễn một tay đang cầm chảo, một tay đang cầm điện thoại: "Là bạn bè bình thường thôi, mẹ nghĩ gì vậy?"
Hạng Tây ngừng lại, nghe thấy lời này, có lẽ là nói đến mình, cậu bèn lùi lại hai bước. Cậu không muốn nghe lén Trình Bác Diễn nói chuyện điện thoại, nhưng nếu như là nói đến mình, cậu lại muốn nghe thử, dù sao bây giờ mình cũng đang ở đây.

Bước lên bước xuống mấy lần, cuối cùng cậu ngồi xuống cái ghế sô pha gần phòng bếp.

"Con muốn để bạn trai ở trong nhà, mẹ cũng sẽ không can thiệp." Mẹ Trình ở bên kia điện thoại nói rõ: "Mẹ nghĩ con có sự sáng suốt, tìm bạn gái cũng giống nhau vậy thôi, không được bởi vì không thể kết hôn mà xằng bậy."

"Con không có xằng bậy mà." Trình Bác Diễn cười: "Con bận rộn như vậy, lấy thời gian ở đâu mà xằng bậy chứ?"

"Không xằng bậy là tốt rồi." Mẹ Trình chậc một tiếng: "Con nói đứa bé kia là bạn bé bình thường, mẹ cũng không muốn nói nhiều, hỏi con cũng bởi vì cứ có cảm giác kỳ quái, cảm thấy con sẽ không có kiểu bạn như vậy."
"Kiểu nào ạ." Trình Bác Diễn bắc nồi nước lên bếp, muốn nấu một chút mì sợi ăn: "Là một đứa nhỏ, không có người bảo hộ, cái khác không nói, nhưng nội tâm cậu ấy không xấu."

"Cậu ta muốn ở lại bao lâu?" Mẹ Trình hỏi: "Mẹ vẫn chưa nói chuyện này với ba con, không thể nào liều lĩnh để người mình không hiểu rõ về ở trong nhà được."

"Không ở lại bao lâu, cậu ta tìm được nhà thì sẽ dọn ra ngoài." Trình Bác Diễn lấy hai cái trứng gà từ trong tủ lạnh ra: "Mẹ đừng bận tâm nữa, con tự có tính toán thôi."

"Được rồi, không nói nữa." Mẹ Trình cười: "Buổi sáng con ăn cái gì? Nếu không thì ăn ở bên ngoài đi, mẹ sợ bạn của con ăn không quen đồ con nấu."

"Bữa trưa hôm qua có ăn rồi ạ, có thể ăn được." Trình Bác Diễn nói: "Con nấu mì, nấu mì hẳn là không có vấn đề gì, bỏ thêm một chút lạp xưởng lần trước lấy ở chỗ bà nội là được."
"Lạp xưởng của bà nội con toàn là thịt béo, mặn đến trâu cũng chết..." Mẹ Trình nói: "Thôi bỏ đi, cũng không phải ngày nào cũng ăn, con cứ làm đi, mẹ cúp máy trước, hôm nay mẹ cũng bận rộn lắm."

"Lại làm tiết mục ạ?" Trình Bác Diễn cười nói: "Đã nói dưỡng sinh mùa xuân cũng nên thảo luận đến việc làm thế nào để giải nhiệt mùa hè chính xác chứ..."

"Cúp đây, con nói nhiều quá đó." Mẹ Trình cúp điện thoại.

"Anh trai." Hạng Tây từ cửa phòng bếp tiến vào: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Trình Bác Diễn quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Ngủ thoải mái không? Cái giường kia ấy."

"Thoải mái lắm." Hạng Tây gật đầu, cười ha ha vài tiếng: "Ngủ đến mập người luôn..."

"Rửa mặt đi, tôi làm mì lạp xưởng." Trình Bác Diễn lấy một ít mì sợi bỏ vào trong nồi: "Trong tủ lạnh còn đồ ăn, buổi trưa nếu không ra ngoài ăn thì tự mình làm đồ ăn đi."
"Em ra ngoài, em có thể ăn trưa ở bên ngoài được." Hạng Tây gãi đầu: "Hôm nay em đi tìm nhà, với tìm việc nữa... nước còn chưa sôi đã bỏ mì vào?"

"Đợi không kịp, dù sao lát nữa (mì) cũng sẽ nở ra thôi." Trình Bác Diễn lấy đũa trộn đều trong nồi: "Đến đường 51, hỏi thăm ở đó xem. Bên đó có nhiều phòng cho học sinh thuê, tiền thuê nhà cũng rẻ."

"Được." Hạng Tây vào phòng tắm.

Hôm nay, chậm nhất là ngày mai, nhất định phải tìm được chỗ ở, Hạng Tây nhìn chính mình trong gương. Trình Bác Diễn không ngại cậu, nhưng chủ nhiệm Hứa rõ ràng là bận tâm đến việc cậu ở lại đây, cậu không thích loại cảm giác này, cảm giác bị người khác đề phòng lo lắng.

Mặc dù có lẽ mình là người khiến cho người khác không có cách nào yên tâm, ở Triệu Gia Diêu với Bình thúc đã cho cậu cái dấu vết đó, sâu nhạt đều đã khắc lên người cậu.
Không biết đến khi nào mới có thể biến mất.

Sau khi rửa mặt xong Trình Bác Diễn vẫn chưa nấu xong, cũng không cần cậu hỗ trợ, vì thế cậu trở vào phòng, lấy cuộn tiền trong túi ra.

Mở ra đếm thử, cậu nhẹ nhàng chậc một tiếng, quá ít.

Hai ngày này là ngày Phong Ba Trang phát tiền lương, tuy rằng không làm được bao lâu, lại đột nhiên chạy mất, cậu cũng định hay là đi đến xem thử, tiền vài ngày cũng là tiền mà.

"Hạng Tây, ra ăn mì." Trình Bác Diễn ở trong phòng khách kêu một tiếng.

"A, đến đây--" Hạng Tây vội vàng bật dậy chạy ra bên ngoài, nghĩ tới nên giúp lấy chén lên, nhưng mới vừa nhấc người đã cảm thấy choáng váng, đứng không vững trực tiếp té đập đầu vào cửa.

-HẾT CHƯƠNG 20-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.