Đợi Em Để Dùng Cả Đời Anh Yêu Em

Chương 5: Giết chết một mái ấm



Nhà tôi nghèo, tôi biết, nhưng thật sự thực trạng bên trong càng đáng sợ hơn.

Cha mẹ tôi ngày ngày ra đồng, làm việc vất vả từ sáng sớm đến tối mịt, nhưng nghe họ nói, đồng ruộng đất đai không phải của nhà tôi, mà là tài sản của ông bà nội.

Mỗi năm khi mùa thu hoạch đến gần, sản lượng bán được toàn bộ bay vào túi của ông bà.

Cha mẹ tôi chỉ có một chút được gọi là huê hồng cho qua mùa vụ.

Nên gia cảnh ngày một nghèo khó túng quẩn.

Mấy hôm nay tôi mới phát hiện, mẹ bị bệnh, căn bệnh nhứt đầu kinh niên thường gặp ở những người lao lực quá độ.

Mẹ là phụ nữ mà phải gồng gánh cả một gia đình, áp lực không phải nhỏ.

Thê quân, ăn cháo đi

Thuần hy bê bát cháo trắng nóng hổi cho tôi bên trong còn bốc khói ngun ngút.

Thuần hy về sau không cần gọi thê quân, chúng ta vẫn chưa chính thức làm lễ thành hôn.

sau này tuy rằng đã xác định thuần hy sẽ là người cùng ta đi hết cuộc đời này, nhưng ta thích nghe hai chữ nghi nhi phát ra từ miệng của anh.

Tối lém lỉnh, liết hắn một cái.

Được nghi nhi...

Tôi nghe mà sướng cả tai.

À thuần hy cha mẹ đâu rồi???

Nhạc mẫu từ sớm đã về nhà mẹ đẻ nghe nói có việc rất gấp.

Cha ra đồng từ sớm, bảo chúng ta đợi cha về sẽ mượn xe bò của chú tư hàng xóm,chở chúng ta đi về ngoại ra mắt trưởng bối.

Uhm....

Tôi ụm ờ ăn vội bát cháo, cũng muốn xem về ngoại thì sẽ có gì hay.

°°°°°°

Nhớ khi xưa ta gặp nhau, trên chiếc xe bò xinh... Tung... Tăng....

Tung tăng cái nổi gì, ê mông không chịu nổi, hên là tiêu hóa của tôi tốt từ sớm đã tiêu hết chén cháu của thuần đưa cho nếu không bây gìơ tôi đã ói ra một bãi chiến lợi phẩm rồi.

Nghi nhi,nhạc phụ đại nhân nói sắp đến rồi, em chịu khó một chút nhé.

Thuần hy quỳ bên cạnh tôi cố giơ cao chiếc Áo khoát, sao cho tôi khỏi bị nắng.

Hazzzz.. Với cái tốc độ của anh bạn mít - tơ bò này thì không biết đến khi nào mới đến nơi.

Con gái ngoan ráng chịu một chút, sau này sẽ quen thôi, con gái nhà nông mà nói không biết đi xe bò, không khéo người ta nghe lại cười cho ha ha...

Cha tôi nói xong lại ung dung oai vệ quắc mấy phát vào mông bạn bò yêu dấu... Hazzz thiện tai thiện tai.

Qua một hồi nhồi lên, ngã xuống, vật vã va đập cuối cùng cũng đến nơi.

Cha tôi tìm một bóng cây thật to cẩn thận buộc bạn bò chiến hữu vào rồi dắt tay tôi cùng thuần hy

Từ xa tôi đã thấy nhà ngoại, đó là một căn nhà nhỏ gọn nằm giữa một bờ đất rộng mênh mong

Ngôi nhà làm bằng gạch xây kiên cố, có chút nhỏ hẹp nhưng cũng có thể coi là khá giả hơn so với những hộ dân ở gần đó.

Bước qua hàng rào kiên cố,sơn màu hồng cha dắt tôi vào, trong sự vui mừng khôn xiết.

Tôi thấy cha cười rạng rỡ như mùa màn bội thu.

Thằng đó có cái gì mày mê nó dữ vậy, thân xụi bại tàn tật, cái nhà thì xập xệ thua cái cháy trại ruộng của tao.

Tiếng bà ngoại vang lên lanh lãnh nương theo làn gío,vang vọng khắp không gian

Mẹ tôi cuối đầu, nước mắt khóc hai hàng, nhưng không dám nói gì.

Tôi nhìn cha, nụ cười trên môi cha tắt ngấm, mắt cha đỏ hoe, tôi nhìn thấy,trong ánh mắt đó là cả một vùng trời thất vọng,đau đớn.

Tôi thấy lòng tự trọng của cha bị tổn thương một cách ghê ghớm, lòng tự trọng của một thằng đàn ông,dù đã cố hết sức nhưng không lo được cho vợ con.

Trên tay mẹ tôi em trai bé bỏng đang gào khóc, trong lòng cha tôi,sĩ diện của một thằng đàn ông, cũng đang gào khóc vì đau.

Tôi không biết rồi cái gia đình này sẽ đi về đâu và rồi cha mẹ tôi,có vượt qua và đi tiếp trên con đường sắp tới hay không, mọi thứ chỉ có thể phó mặc cho hai chữ duyên phận.

Nghi, nghi long, ông nghe tôi nói má tôi không có ý đó, ông đừng suy nghĩ nhiều...

Mẹ tôi hốt hoảng ghì chặt tay cha..

Ông không nói gì thêm, chỉ bước đi trong vô hồn.

Cả nhà im lặng từ khi ấy, cả chuyến đi chỉ nghe mỗi tiếng lóc cóc của bánh xe bò lăn long lóc trên đường

Từ ngày hôm đó, tôi biết trong lòng cha tồn tại một vết thương sâu nặng mà không thuốc gì có thể chữa lành.

vết thương đó làm nên một bức tường thành xa xôi vạn trượng ngăn cách giữa cha và mẹ.

°°°°°°

Buổi chiều mát tôi theo cha ra sông bắt cá, thuần hy ở nhà trông nôm em trai tôi, trí hào năm nay đã hai tuổi bụ bẩm đáng yêu vô vàng.

Nhưng thằng bé rất hay phá phách, cả ngày chạy đông chạy tây, không có người trong nôm là không được.

Nghi nhi mẹ con thế nào rồi có khỏe hơn chưa?

Cha hỏi tôi, khi bàn tay không ngừng quoăn từng tấm lưới.

Sao cha không tự chăm sóc mẹ?

Nghi nhi, con lớn rồi, cũng rất hiểu chuyện.

Từ hôm ở nhà bà ngoại về cha mẹ rất ít khi nói chuyện với nhau, mà nếu có thì cũng là những trận cải vã, trỉ trích nhau làm cho không khí gia đình ngày một căn thẳng.

Cha buông tấm lưới sắt, ngồi bên cạnh tôi, cả hai cha con thả chân dưới dòng sông mát lạnh, ngắm nhìn cảnh hoàn hôn ấm áp, mặt trời đã bắt đầu khuất sau lũy tre làng.

Gìơ phút này tôi thấy mình như một người chiến hữu của cha, một tri kỷ tí hon bé xíu.

Cha biết mình không xứng với mẹ con, không giỏi giang, cũng không giàu có, lại tật nguyền.

Nhưng bắt đầu từ năm 20 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy mẹ con cha đã muốn, cả cuộc đời Này ở bên cạnh yêu thương bà ấy.

Mấy năm nay con không có ở nhà, cha mẹ cũng trải qua không ít sóng gío, nhưng chưa bao gìơ cha nghĩ mình sẽ buông tay mẹ con ra.

Nhưng những lời bà ngoại con nói hôm nọ, như muôn ngàn nhát dao bén nhọn, từng chút,từng chút cứa nát trái tim cha.

Cha thấy mình vô dụng, bất lực như một tên phế nhân,lay lất bên mẹ con, làm cho mẹ con khổ sở.

Cha không biết tình yêu của mình rốt cuộc, là yêu hay là hại.

Cha thấy bất lực, thấy bản thân là một gánh nặng của cái gia đình này.

Tôi thấy cha khóc, giọt nước mắt của một người đàn ông.

Sư phụ đã từng nói với tôi đàn ông chỉ khóc khi nổi đau đã chạm đến giới hạn không thể vãn hồi.

Tôi không nói gì chỉ im lặng lắng nghe cha, trút hết mọi đau khổ bao nhiêu năm nay.

Phận làm con tôi không thể lấy cái quyền cần sự chăm sóc của cha mẹ mà ép buộc họ.

Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cha mẹ, tôi đã biết mẹ không yêu cha, ánh mắt mẹ nhìn cha không giống như ánh mắt thuần hy dành cho tôi.

Hôn nhân không tình yêu thì có làm gì cũng chỉ là nấm mồ sống chôn hai tâm hồn khô cằn mà thôi.

Mẹ tôi cần giải thoát, cha tôi cũng cần được giải thoát.

°°°°°°°

Ngày hôm nay, mưa bão kéo đến cả một vùng phủ chiêu chìm trong nước ngập bốn bề, gío bắc gào thét rung động cả vạn vật.

Mẹ lại lên cơn đau đầu, mẹ ôm đầu khóc nức nỡ vì đau.

Tôi thấy cha bất lực đứng trốn phiá sau bụi dâm bầu len lén khóc.

Tôi ghét nước mắt ghét sự ủy mị bất lực, mẹ tôi khóc, cha tôi khóc, em trai tôi cũng đang khóc vì thiếu sữa.

Nghi nhi em định đi đâu vậy?

Mặc kệ tôi, anh ở nhà lo cho mẹ, đây là lệnh.

Tôi biết nhiều khi tôi hay nóng giận giờ cái thói gia trưởng bốc đồng ra trút hết lên người thuần hy, nhưng ngoài cách hét thật to ra, bây gìơ tôi cũng không biết phải làm thế nào cho đúng.

Tôi chạy ra ngoài mặc cho gío bão, mưa giông gío bắc, tạt thẳng vào mặt tôi đau rát, gío làm tôi té ngã, sức mưa làm tôi đau, nhưng tôi không quan tâm.

Nỗi đau thân xác có thấm gì đâu với tổn thương từ bên trong tâm hồn.

Tôi không muốn, tôi không muốn cha mẹ tôi chia xa, tôi không muốn gia đình tôi mỗi người một hướng.

Tôi muốn có cha, tôi muốn có mẹ, tôi muốn có một gia đình mà...

Tôi cứ chạy,cứ chạy trong cơn giông, thân thể bé tẹo bì bõm trong làn nước lũ, gặp ai tôi cũng hỏi, trông thấy ai tôi cũng gật đầu, cầu mong họ cho tôi mượn chút tiền mua thuốc giảm đau cho mẹ.

Tôi phải cứu cho được mẹ tôi, người mẹ tội nghiệp của tôi.

Mắt tôi cay xòe trong nước lạnh, tôi không biết mình đã khóc hay chỉ là nước mưa.

Thế gian vạn người vạn vật, nhưng tâm hồn ít có ai bao dung thiện lương.

Một đứa như tôi, coi trọng sĩ diện, danh dự hơn cả mạng sống, vậy mà ngày hôm nay lại phải cúi đầu đi vay mượn kẻ khác,

Nhưng Từng người đi qua từng cái lắc đầu quen thuộc.

Tôi tức giận từng bước lê thê trở về, sau một đoạn đường dài vô tận.

Kià tuyết nghi, sao em ở đây, vào nhà mau bị cảm lạnh bây gìơ.

Tôi nhìn chị hàng xóm tô hữu, như bắt được chiếc phao cứu sinh.

Chị hữu cho em mượn 1000 đồng mua thúôc giảm đau cho mẹ.

Rồi khi nào em có tiền sẽ trả lại cho chị ngay, hay chị muốn em làm gì cũng được, chỉ cần chị cho em mượn tiền mua thuốc cho mẹ.

Tôi nhìn chị ấy, tôi tha thiết bao nhiêu, cứ nghĩ chị sẽ thương tình cho tôi mượn 1000 đồng thôi mà.

Chị xin lỗi, mấy ngày rồi chồng chị không có việc làm,trong nhà còn không có gì để ăn.

Tôi bỏ cánh tay ghì chặt chị ra, tôi biết chị là có ý không cho mượn, sắp tiền để trong túi còn dày đến mức lộ ra ngoài thế kia.

Thôi bỏ đi khi người ta đã không muốn thì có cưỡng cầu cũng vô dụng.

Tôi bước vào cửa nhà trong cái lạnh quay quoắc

Nghi nhi mau vào nhà ngâm nước ấm, anh đã chuẩn bị xong rồi.

Nếu ngày mai em bị cảm lạnh thì biết phải làm sao.

Tôi mặc kệ thuần hy đang nói gì, mặc kệ xung quanh đang xảy ra chuyện gì.

Vén tấm màn nhung cũ kỹ, sau khi đã thấy mẹ yên giấc tôi mới yên tâm

Ngâm mình trong làng nước ấm áp, bên trong còn rắc vày cánh hoa phong lan, thơm dịu nhẹ tâm hồn tôi đã an tĩnh lại rất nhiều.

Bọn người trong thôn ai cũng không ai cho tôi mượn, vậy thì, tôi chỉ còn cách khiến cho bọn họ tự nguyện lấy tiền từ trong túi ra trao cho tôi thôi, ai bảo họ dám chọc giận âu dương nghi tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.