Trình Hạo ngồi ở một bên, nhìn người nào đó đang ngồi trước mặt loay hoay
băng bó cho anh, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, môi mân lại thành một đường
"Xong rồi"
Anh nhìn bàn tay đã được băng bó sạch
sẽ, lại nhìn cô, cô cúi đầu xuống, im lặng, có vẻ không khí giữa hai
người vẫn còn ngượng ngịu, không ai chịu mở miệng trước.
"Hắt xì"
Cô cảm thấy cả người hơi lạnh, không nhịn được hắt hơi một cái thật to,
chẳng mấy chốc liền nhìn thấy anh đứng lên, đi sang một phòng khác, cô
nghĩ anh muốn đi, định mở miệng nói chuyện, nghĩ sao lại thôi, miệng mím chặt. Cô đảo mắt qua căn phòng một chút, căn phòng lấy màu trắng làm
màu chủ đạo, khá đơn giản nhưng lại cực kì sạch sẽ, bày phối khiến cho
người ta cảm thấy dễ chịu, giống như con người anh. Anh đã lái xe đưa cô về căn biệt thự anh mua, trong căn nhà chỉ có một mình anh, còn có
người giúp việc đến dọn dẹp theo giờ, chưa một ai khác đến đây. Cô không mang theo quần áo, quần áo kia đều đã bị mưa làm ướt sũng, đành phải
mặc quần áo của anh, dù hơi rộng một chút nhưng lại mang theo mùi hương
nhàn nhạt của bạc hà, mùi hương thuộc về riêng anh.
Sau một khắc, tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên trên nền nhà, cô tò mò ngẩng đầu
lên liền cảm thấy một tấm chăn lớn bao quanh mình, anh cẩn thận mà bao
bọc tấm chăn quanh người cô, hơi ấm bao trùm. Cô cảm thấy được nguồn
nhiệt ấm áp, theo bản năng rúc vào trong chăn bông lớn, chỉ để cái đầu
nhỏ lộ ra bên ngoài đôi mắt chớp chớp, rất đáng yêu.
"Sao lại tùy tiện chạy khỏi bệnh viện như vậy, lại ngất xỉu nữa thì phải làm sao"
Giọng nói anh có chút trách móc, nhưng hơn hết, vẫn là lo lắng nồng đậm. Anh
đặt một bàn tay lên trán cô, nhẹ nhõm thở phào một hơi
"Cũng may không có sốt"
Cô nhìn anh như vậy, sống mũi cay cay, vành mắt cũng hồng lên. Anh hai
luôn là như vậy, dù cô có làm gì sai, vẫn sẽ luôn ở bên cô, quan tâm đến cô, lo lắng cho cô, 5 năm trước đã như vậy, đến bây giờ cũng vẫn như
vậy.
"Anh hai, anh... còn giận em nữa không"
Cô khịt khịt mũi, thấp giọng hỏi một câu, giọng điệu lo sợ lại rụt rè khiến cho lòng anh trong thoáng chốc mềm lại. Nhìn bộ dáng của cô bây giờ, khoanh chân ngồi ở trên giường anh, một tấm chăn lớn bao quanh chỉ để lộ đôi mắt và vài lọn tóc lòa xòa ngay trước mắt, ánh mắt còn đáng thương hề hề nhìn
anh như làm nũng, anh làm sao mà nổi giận được chứ.
" Giận.."
Anh nói một câu làm cho miệng cô méo xệch, đầu cúi xuống
"Nhưng mà, nhiều hơn, chính là đau lòng. Anh chợt cảm thấy, chúng ta quen biết nhau năm năm, một khoảng thời gian dài như vậy, anh rốt cuộc là làm
không đủ tốt hay ít nhất, là chưa đủ tốt để khiến em thật tâm tin
tưởng...."
"Không phải như vậy, tuyệt đối không phải"
Cô nghe anh nói, kích động đến mức từ trên giường nhảy dựng lên, không ngừng xua xua tay
"Nếu như vậy, thì, là tại sao ?"
Cô thở dài một hơi, từ từ ngồi xuống bên mép giường, hai tay xoắn chặt lại với nhau, giống như một quả bóng xì hơi, giọng điệu ủ rũ
"Anh hai, em... đã bao giờ... anh cảm thấy..em lợi dụng ba nuôi, cả anh nữa.. em"
Lần này, đến lượt Trình Hạo kích động
"Vật nhỏ, em... sao em lại nghĩ như vậy chứ"
"Anh hai, em gặp được ba nuôi, gặp được anh, đó là chuyện khiến em phi
thường vui vẻ, cũng cảm thấy bản thân cực kì may mắn. Nếu như không có
ba, có lẽ bây giờ, em không biết đã phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ, chứ chưa kể đến việc có đồ thể ăn, có quần áo để mặc. Mọi người xung quanh
đều nói, em là con riêng của ba, cố tình lợi dụng ba, nhưng mà ba lại
không quan tâm, ba vẫn đối với em rất tốt, anh cũng đối với em rất tốt,
thực sự rất tốt. Nhưng mà, em vẫn luôn hiểu rõ, em nợ hai người, quá
nhiều, thực sự là quá nhiều. Bọn họ đồn đại này kia, ba nuôi không tức
giận, còn bảo em không cần để ý, nhưng mà, làm sao em không để ý được cơ chứ. Bọn họ nói cũng chẳng có gì sai, em chính là một kẻ ăn bám như
vậy. Em rất sợ, năm năm trước anh không hề nghĩ tới, nhưng về sau, về
sau thì sao, tương lai không ai nói trước được, nếu như.... nếu như có
một ngày nào đó anh chợt cảm thấy em tiếp cận hai người chỉ là vì
tiền... đến lúc đó... quan hệ của chúng ta...em thực sự không dám nghĩ
tới nữa"
"Em không ngừng cố gắng học, cố gắng kiếm tiền, mục đích duy nhất chính là có thể nhanh chóng độc lập một mình, không cần phụ
thuộc vào ai, cũng không cần để cho bọn họ nói này nói kia nữa. Em...."
Cô nói một tràng dài, càng nói càng xúc động, vành mắt cũng đỏ hoe, đến
gần cuối thì không nói được nữa, anh cũng đã mạnh mẽ đứng dậy, kéo cô
vào lòng mà ôm chặt, chặt đến mức như muốn khảm cô vào thân thể mình.
"Đồ ngốc"
"Đồ ngốc"
"Vật nhỏ ngu ngốc"
Anh không ngừng ở bên tai cô thì thào, giọng nói hàm chứa sự tức giận không thể kiềm chế, cô tựa vào một bên vai của anh, sự kiên cường đều bị dỡ
bỏ, nước mắt không ngừng rơi
"Anh xin lỗi"
"Nhiên, xin lỗi em"
Đúng vậy, là lỗi của anh, giờ thì anh đã hiểu, tại sao cô sống chết không
chịu đến trường học( Rin: Là thời gian chị ấy bị trầm cảm đó). Cô rõ
ràng còn nhỏ như vậy, làm sao chịu được áp lực từ người đời, nhớ lại
khoảng thời gian đó, để khiến cho cô mở lại lòng mình, anh quả thực đã
tốn không biết bao nhiêu thời gian. Chỉ là, hiện tại, anh thực sự cảm
thấy tức giận. Sau bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ cô vẫn cảm thấy cô
chỉ là người ngoài hay sao. Lẽ nào cô không biết, anh gặp được cô, đó,
mới là may mắn của anh.
"Nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ như vậy,
trước kia không, bây giờ không, tương lai lại càng không. Vì thế, em
không cần phải gồng mình lên mà gánh chịu lấy tất cả như vậy. Em nghe
cho kĩ đây, trừ bỏ em có rời bỏ anh mà đi mất, còn anh, sẽ không bao giờ rời bỏ em, không bao giờ"(:3)
Đêm hôm đó, hai người nằm trên
cùng một chiếc giường như thưở bé, cô kể cho anh nghe về thân phận của
cô, về tên của cô, về mẹ, về người đàn ông kia, về tất cả, cởi bỏ hết
mọi khúc mắc trong lòng mình, không chút giấu diếm. Cho đến cuối cùng,
chỉ còn thấy anh ôm cô vào lòng, nói với cô một câu khiến cho cô suýt
chút không nhịn được lại bật khóc
"Vật nhỏ, em vất vả rồi"
Trong lúc yếu lòng nhất, chỉ cần có một người ở bên, một người dịu dàng nói với ta một câu như vậy, còn gì hạnh phúc hơn đâu.
Trước đây, hai người thi thoảng vẫn ngủ chung một giường, nhất là vào những
ngày mưa, cô thường sợ sấm sét. Nhưng càng về sau, anh không dám ngủ
cạnh cô nữa, sợ mình sẽ không kìm lòng được tình cảm mà làm gì cô, sợ
mình không nhịn được mà làm cô tổn thương. Vì thế sau bao nhiêu năm rồi, anh mới lại ở cạnh cô như vậy, trong lòng lại không có chút tạp niệm,
ngoài chia sẻ, vẫn chỉ là đơn thuần sẻ chia.
Đến lúc cô gần như
đã thiếp vào giấc ngủ, gối đầu lên tay của anh, vệt nước mắt còn vương
trên hàng mi, anh mới dám nhẹ nhàng hôn lên trán cô một chút, thấp giọng thì thầm