Lúc này cũng đã hơi muộn, các phương tiện giao thông công cộng như xe buýt, cáp treo đã có tuyến ban đêm, không tiện bắt taxi ở bên cạnh bến tàu. Nguyên Nghị lấy điện thoại để gọi cho công ty taxi.
“Yên tâm, có xe. Chúng tôi bắt taxi trở lại, nhưng phải đợi thêm một chút nữa.” Nguyên Nghị gọi điện thoại xong, nói với La Xán Xán.
Có xe để trở lại, La Xán Xán yên tâm. Cô và Nguyên Nghị tựa trên lan can của bến tàu đợi xe. Gió biển thổi vào, rất lạnh. Mùa hè ở San Francisco, nhiệt độ vào buổi tối rất thấp. Nguyên Nghị cởi áo khoác ra, khoác lên người La Xán Xán.
La Xán Xán ngẩng đầu nhìn Nguyên Nghị, anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, nói cô không lạnh. Cô vừa nói xong là hắt hơi.
Nguyên Nghị nói: “Thế mà không lạnh à? Đừng có ráng.”
La Xán Xán sợ anh lạnh. Nguyên Nghị biết cô lo, nói: “Anh không sợ lạnh.”
La Xán Xán không nói gì nữa. Cô dựa vào lan can nhìn ngọn hải đăng. Ánh sáng đang chiếu trên biển. Đây là lần đầu tiên cô đứng cùng anh bên bờ biển ở nước ngoài. Đêm yên tĩnh, không có ai khác, làm cô sinh ra ảo tưởng mình đang hẹn hò với anh. Mặc dù cô biết loại suy nghĩ như vậy có thể sẽ bị người khác mỉa mai, khinh bỉ, nhưng cô không thể kiểm soát được suy nghĩ của chính mình. Vì thế cô chỉ có thể giữ trong lòng. Cô thậm chí còn lưu luyến từng phút từng giây khi ở bên anh.
Cô quay lại nhìn anh, anh cầm chiếc saxophone, cũng nhìn ngọn hải đăng. Hình như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn cô.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Cô không nói với anh rằng cô chỉ muốn nhìn anh. Cô tìm chủ đề, hỏi: “Tại sao người đó lại cho anh saxophone?”
Nguyên Nghị mỉm cười: “Em đoán xem.”
La Xán Xán lắc đầu: “Em không đoán được.” Không phải vì anh đẹp trai chứ? Đó là một người đàn ông. Nghĩ đến La Xán Xán lại nhíu mi, không ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông nắm tay nhau ở San Francisco.
Nguyên Nghị nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng anh ta biểu diễn. Anh ấy quyết định sẽ bắt đầu tìm kiếm làm việc khác vào ngày mai. Anh hỏi mượn nó thì anh ta lại tặng anh luôn.”
La Xán Xán chợt nhận ra, tự cười chính bản thân mình, cô vừa nghĩ đi đâu. Lại quay đầu nhìn biển, mặc dù cô thích ở bên anh, nhưng cô luôn không dám nhìn anh. Như vậy cả buổi tối, anh đứng bên cạnh làm tim cô nhảy lung tung.
“Khi nào em trở về?” Nguyên Nghị hỏi.
“Còn hai ngày nữa.”
“Hội nghị cũng còn hai ngày.”
La Xán Xán nhìn ở nơi xa, tình cờ hỏi: “Vậy anh đã đặt vé máy bay chưa?”
“Chưa. Sau khi hội nghị kết thúc, anh sẽ đến Đại học Stanford, có một người bạn dạy ở đó.”
La Xán Xán “À” một tiếng. Anh ta không đi máy bay cô trở về. “Anh có rất nhiều bạn thật.”
Nguyên Nghị nói: “Duyên số của anh tốt.”
La Xán Xán mím môi cười.
Hai người dựa vào lan can nói chuyện phiếm. Nửa giờ sau, xe taxi đến, nhưng La Xán Xán cảm thấy thời gian như bay quá nhanh. Nguyên Nghị và La Xán Xán ngồi trên xe taxi, anh nói tài xế lái tới khách sạn La Xán Xán ở, sau đó tài xế chở quay về.
*
Nguyên Nghị từng nói sẽ nghĩ cách để La Xán Xán đến hội nghị của huấn luyện viên phi công, sau đó anh nghĩ đến cách này. Nguyên Nghị đã cho cô thư mời đặc biệt, cô được mời làm khách đặc biệt.
La Xán Xán cầm trên tay thư mời từ Nguyên Nghị, ngạc nhiên: “Anh muốn em đi chụp hình?”
Nguyên Nghị gật đầu: “Em sẽ chụp ảnh, em là khách mời đặc biệt sẽ tham dự hội nghị với tư cách là một nhiếp ảnh gia ở Trung Quốc.”
“Em đã nhiều năm không chụp hình rồi, em không biết liệu mình có thể làm được không.”
Nguyên Nghị tươi cười trấn an cô: “Em có thể làm theo ý muốn, không có nhiệm vụ chụp ảnh, không có phải phát biểu.”
La Xán Xán vui mừng: “Em muốn chụp gì cũng được.”
Nguyên Nghị cười: “Ừ.”
La Xán Xán đến hội nghị cùng Nguyên Nghị. Đây là ngày cuối cùng của hội nghị. Mỗi ngày đều có một số huấn luyện viên phát biểu, sau đó mọi người sẽ thảo luận. Các bài phát biểu được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái. Ngày cuối cùng có Nguyên Nghị phát biểu. Làm La Xán Xán rất phấn khích, cô phải chụp lại toàn bộ trong lúc anh phát biểu.
Các huấn luyện viên đều rất to cao, cô đứng đằng sau căn bản là không thấy gì. Cô sớm tìm được chiếc ghế, đặt nó phía sau. Khi Nguyên Nghị đứng phát biểu thì cô đứng trên ghế chụp hình.
Nguyên Nghị nhìn vào đám đông, nói về vấn đề an toàn trong chuyến bay. Ống kính của La Xán Xán đã hướng về phía Nguyên Nghị. Khi anh nói, nhìn anh rất nghiêm túc. Đến lúc nói “Bài phát biểu của tôi đến đây là kết thúc” thì anh hơi ngẩng đầu, khóe miệng cong lên một chút, nhàn nhạt cười nhưng mang lại ánh hào quang chói mắt.
La Xán Xán đứng trên ghế, anh đứng trong đám đông, hai người đối diện nhau. Cô nhìn anh qua máy ảnh. Cô điều chỉnh tiêu cự đến mức tối đa, anh như đứng trước mặt cô, khi anh cười, cô nhìn thấy đuôi mắt anh cong lên. Cô có thể quang minh chính đại nhìn anh qua máy ảnh. Nhưng cô vẫn phải chụp ảnh, cuối cùng, cô giảm tiêu cự lại, lấy nét, máy ảnh phát ra tiếng và nhấn nút chụp hình.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm động. Cô leo xuống ghế, để lại chỗ cũ. Cô đi một lúc lâu mới lấy được cái ghế này, giờ để lại chỗ cũ phải đi một đoạn khá xa. Khi cô đi cất ghế về, mới phát hiện hội nghị đã kết thúc. Dòng người đi về phía cô, những người đó ai cũng cao hơn cô, cô nhón lên để tìm Nguyên Nghị. Cánh tay đột nhiên bị giữ lại, cơ thể cô bị kéo về một hướng, sau đó nghe được tiếng cười: “Bình thường không cảm thấy em thấp, nhưng hôm nay anh lại phát hiện thì ra là em có hơi thấp một chút. Trong đám đông, anh không tìm thấy em.”
Khuôn mặt của La Xán Xán vì nóng lòng tìm anh mà đã đỏ lên. Cô nhìn Nguyên Nghị cười, nói: “Em đâu có lùn? Chỉ là do mấy người đó quá vạm vỡ.”
Nguyên Nghị thả cánh tay cô ra, lấy tay mình đo thử cô cao đến đâu, cuối cùng đặt tay lên ngực, nói: “Em cao đến đây của anh.”
La Xán Xán mím môi không nói gì. Động tác của anh dường như nói rằng cô ở trong tim anh.
Không biết ai đã đẩy cô, cô bị đẩy ngã vào người Nguyên Nghị, cô nhanh chóng lui ra.
Nguyên Nghị cười, vừa chỉ vào ngực, nói: “Đúng là đến đây của anh.”
Mặt của La Xán Xán càng nóng hơn. Cô quay mặt đi chỗ khác nói, “Có nhiều người như vậy thế mà thoáng cái đã đi hết.”
Nguyên Nghị gật đầu: “Ừ, hội nghị kết thúc rồi. Chúng ta cũng đi thôi.”
La Xán Xán và Nguyên Nghị bước ra khỏi nơi tổ chức. Từ chỗ đó đi đến ga tàu sẽ mất hơn mười phút, La Xán Xán không nói được một câu. Nguyên Nghị nói: “Cho anh xem ảnh em chụp đi.”
La Xán Xán dừng lại, lấy máy ảnh từ cổ ra đưa cho anh. Nguyên Nghị mở xem mười mấy tấm hình, thuận miệng nói: “Chỉ chụp anh thôi à?”
Trong lòng La Xán Xán nhảy dựng lên, cô chụp anh rất nhiều. Cô không lo lắng nói: “Có người khác nữa, ở phía sau. Khi bọn họ nói, em không có ghế, nên chụp không tới.”
Nguyên Nghị lật thêm vài tờ nữa. Anh không xem có ai khác ở sau hay không, cũng không hỏi nữa. Anh chỉ nói bốn từ “mấy bức ảnh đẹp”, sau đó trả lại máy ảnh cho La Xán Xán.
*
La Xán Xán sau khi hội nghị xong sẽ trở về địa điểm xuất phát. Cô có chút buồn khi rời đi đất nước xa lạ này, vì đây là lần đầu tiên anh đi trên chuyến bay mà cô làm nhiệm vụ, cũng là lần đầu tiên cô ở cùng anh ở nước ngoài. Sau này sẽ có ít cơ hội như vậy nữa.
La Xán Xán thu dọn đồ của mình xong, ngồi đờ trên giường.
Chu Thiến Di đến gọi cô: “Xán Xán, tiếp viên trưởng mới thông báo chuẩn bị họp.”
Tiếp viên hàng không trưởng thay thế Ngô Hà đã đến từ sớm. La Xán Xán lấy lại tinh thần, gật đầu. Cô kéo hành lý ra khỏi phòng.