Hứa Xán Xán ngước nhìn Nguyên Nghị, trong lòng dâng lên một cảm xúc rất phúc tạp. Cả năm nay cô không gặp anh. Mỗi ngày đều nhớ anh đến khó chịu, nhớ lúc ôm anh, nhớ cái ôm dịu dàng ấm áp, cả đời này cũng không thể quên. Liệu cô vẫn có thể ôm anh sao? Cô và anh đã chia tay rồi. Sao đột nhiên anh lại nói như vậy? Cô không biết nên trả lời thế nào.
Mà Nguyên Nghị không đợi cô trả lời, anh chỉ kéo cô vào lòng, vòng tay ôm lấy người con gái đối diện. Cúi đầu, khẽ nói cạnh tai cô: “Xán Xán, đã lâu không gặp, anh rất nhớ em.”
Tim Hứa Xán Xán không kìm chế được mà như muốn nhảy dựng lên. Đột nhiên anh xuất hiện, cô vừa cảm thấy tủi thân vừa vui mừng, nhưng không biết nên nói gì, vì cô vẫn còn sợ. Một lúc sau, cô thì thầm: “Nhưng mà chúng ta…”
Cô còn chưa nói xong thì môi đã bị chặn.
Nguyên Nghị buông ô xuống đất, anh vòng tay qua eo nhỏ nhắn kia, tay còn lại nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn thật sâu. Lúc này Hứa Xán Xán không từ chối, nói chính xác hơn là cô không thể từ chối. Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của anh.
Cơn gió lạnh kéo đến, tuyết rơi vẫn cứ rơi không ngừng. Trong mùa đông lạnh lẽo này, anh làm cô cảm thấy rất nóng, có thể cảm nhận được sự mãnh liệt của anh từ khi cả hai chia tay đến nay.
Cố Tử Hàng đang đi về phía Hứa Xán Xán liền dừng lại khi Nguyên Nghị gọi tên cô. Anh thấy Nguyên Nghị quay người Hứa Xán Xán lại, rồi hai người họ ôm lấy nhau, cuối cùng là hôn nhau nồng nhiệt dưới trời đông giá lạnh. Anh phát hiện tim mình đau nhói. Lúc này, anh thấy bản thân đứng đây có chút thừa thãi, nên đã quyết định quay người rời đi như chưa từng nhìn thấy gì cả.
Nguyên Nghị hôn Hứa Xán Xán, biết bao nhiêu người đi ngang qua, nhưng chẳng ai quan tâm hai người đang làm gì.
Một lúc lâu, Nguyên Nghị mới dừng lại. Anh cúi đầu nhìn người trong lòng: “Xán Xán, đi theo anh.”
“Em muốn về nhà. Bây giờ em không thể ra ngoài, ngày mai em còn phải làm việc.” Mặt Hứa Xán Xán ửng đỏ, nhưng không phải vì lạnh.
Nguyên Nghị nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đi cùng em.”
Hứa Xán Xán khẽ hé môi, nhìn anh. Một lúc sau, cô nhẹ nhàng nói: “Em nghĩ chúng ta vẫn không nên gặp nhau đâu.”
“Vậy theo em nụ hôn vừa rồi là gì? Em vừa hôn xong bây giờ em tính quỵt sao?” Ánh mắt Nguyên Nghị hiện lên nét cười đầy ẩn ý.
“Là anh hôn em mà. Em không hiểu ý anh, cũng không muốn hiểu.” Hứa Xán Xán đỏ mặt, trong lòng rối bởi.
Cuối cùng Nguyên Nghị bật cười, anh nói: “Xán Xán, chúng ta bắt đầu lại đi.”
Đôi mắt Hứa Xán Xán lộ rõ vẻ lo lắng.
Nguyên Nghị mỉm cười, trịnh trọng nói: “Anh đã nói chuyện xong với người lớn trong nhà cả rồi. Người khác hằng ngày đều chú ý đến các chuyện mới, một năm nay em đã là Hứa Xán Xán rồi, không ai chú ý đến em có còn là La Xán Xán nữa đâu, em cũng sẽ không còn mấy lời khó nghe như lúc trước nữa.”
Hứa Xán Xán nhìn Nguyên Nghị, hỏi: “Thật sao anh?”
Nguyên Nghị gật đầu: “Thật đấy.”
“Chúng ta thực sự có thể ở bên nhau sao?”
“Đúng vậy, Xán Xán của anh.”
Hứa Xán Xán ngây người một lúc.
Nguyên Nghị buông cô ra, khom người nhặt chiếc ô dưới đất lên, rồi đưa tay phủi những hoa tuyết trên đầu và vai cô, cười nói: “Vậy em đi theo anh, hay anh đi theo em đây?”
Hứa Xán Xán lấy lại tinh thần: “Đều không được.”
“Hở?” Nguyên Nghị hơi lên giọng.
Hứa Xán Xán nói: “Ngày mai em có đi làm mà.”
Nguyên Nghị cầm tay cô, hôn lên mu bàn tay và mỉm cười: “Anh biết rồi.”
Hứa Xán Xán cúi đầu.
Giây tiếp theo, cơ thể cô bị nhấc bổng lên, anh dùng một tay cõng cô. Hứa Xán Xán giật mình, hét toáng lên.
Nguyên Nghị cười: “Em lại gầy đi rồi, dùng một tay mà anh đã cõng được em.”
“Anh thả em xuống nhanh lên.” Hứa Xán Xán thấy anh một tay cầm dù một tay cõng cô, chậm rãi bước dưới trời tuyết, cô vội nói.
“Anh không thả.” Nguyên Nghị nói.
Đôi mắt Hứa Xán Xán cay cay. Cô nhỏ giọng: “Vậy đưa dù cho em cầm đi.”
“Được.” Nguyên Nghị đưa dù cho cô, anh cõng cô bằng hai tay.
Hứa Xán Xán nghe được tiếng chân Nguyên Nghị bước đi trong tuyết, anh bình tĩnh chầm chậm bước đi. Cô kìm lòng không được úp mặt vào lưng anh. Dường như họ có thể như thế này suốt đời.
“Nguyên Nghị, chúng ta thực sự có thể ở bên nhau à?” Cô trên lưng anh, hỏi.
Nguyên Nghị nói: “Thật đấy.”
“Nguyên Nghị, chúng ta thực sự có thể ở bên nhau sao?” Cô vẫn hỏi.
Nguyên Nghị nói: “Ừ, thật.”
“Sẽ không có ai nói gì chứ?” Hứa Xán Xán hỏi.
“A, là Hứa Xán Xán!” Hai tiếp viên hàng không của Trường Cát đi thoáng qua Nguyên Nghị và Hứa Xán Xán. Một trong hai tiếp viên đó lên tiếng.
“Người cõng cô ấy hình như là huấn luyện bay Nguyên bên Bắc Hàng. Hạnh phúc thật đấy, có bạn trai mà bao nhiêu người mong ước.”
Hai tiếp viên dần dần đi ra xa, giọng nói hâm mộ bọn họ được gió cuốn đến.
“Em đã nghe thấy chưa?” Nguyên Nghị nghiêng đầu, cười nói với Hứa Xán Xán.
“Em nghe thấy rồi.” Hứa Xán Xán nhếch môi.
“Vậy, Hứa Xán Xán, anh có thể trở thành bạn trai của em một lần nữa không?” Nguyên Nghị vừa đi dưới trời tuyết vừa hỏi.
“Em có thể nói không đúng chứ?” Hứa Xán Xán cười.
Nguyên Nghị cong môi: “Xán Xán của anh nhất định là đang nói đùa. Câu trả lời đương nhiên là…không được nói không.”
Nguyên Nghị dẫn Hứa Xán Xán đến một nhà hàng để ăn tối. Ăn xong, anh đưa cô về nhà.
Hứa Xán Xán mở cửa, đi vào phòng khách. Cô quay người nhìn Nguyên Nghị đang đứng trước cửa, nói: “Em có chuyến bay lúc 3:40 sáng.”
Nguyên Nghị nói: “Giờ bay này thật sự không được. Khó lắm chúng ta mới hòa vậy mà lại không làm gì được.”
Mặt Hứa Xán Xán lại ửng hồng.
“Một năm qua, em đã thay đổi rất nhiều nhưng điểm này vẫn không thay đổi.” Nguyên Nghị nói.
“Hả?” Hứa Xán Xán bối rối.
Nguyên Nghị cười nói: “Trước mặt anh em lúc nào cũng đỏ mặt.”
“Làm gì có?”
“Anh lại thích nhìn lúc em đỏ mặt.” Nguyên Nghị đưa tay ra nâng cằm cô lên, ngón tay cái của anh chậm rãi vuốt môi cô, rồi anh dùng môi mình giữ nơi ngón tay vừa chạm vào, nhẹ nhàng hôn một cái rồi thả ra.
Mặt Hứa Xán Xán đỏ bừng: “Anh cố tình.”
“Đúng.” Nguyên Nghị buông cô ra, cười: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hứa Xán Xán nói.
Nguyên Nghị rời khỏi nhà Hứa Xán Xán và đến chỗ của Cố Tử Hàng.
Vừa bước vào cửa Nguyên Nghị đã ngửi thấy mùi thuốc lá ngột ngạt trong phòng, gạt tàn trên bàn đầy tàn thuốc.
“Cậu tới đây làm gì?” Cố Tử Hàng cười hỏi.
“Đến gặp cậu một lát.” Nguyên Nghị ngồi xuống sofa, nói.
“Gặp tôi làm gì? Cậu là đàn ông, tôi cũng là đàn ông. Cậu không có bạn gái sao?” Cố Tử Hàng châm thêm một điếu thuốc.
“Cậu yêu Xán Xán.” Nguyên Nghị khẳng định nói.
Cố Tử Hàng bất ngờ, muốn giải thích nhưng cuối cùng chỉ nói ba từ: “Tôi xin lỗi.”
Nguyên Nghị vỗ vai anh: “Tôi biết từ khi cậu bẻ khóa nhà cô ấy, tưởng cậu sẽ sắp xếp lại tốt.”
Cố Tử Hàng dùng sức hút thuốc.
Nguyên Nghị thở dài: “Quên cô ấy đi.”
Cố Tử Hàng gật đầu: “Được.”
“Tôi đi đây, nghỉ ngơi cho tốt.” Nguyên Nghị đứng dậy.
Cố Tử Hàng gật đầu.
Nguyên Nghị ra khỏi nhà Cố Tử Hàng. Ngoài trời, gió tuyết vẫn không ngừng. Anh nghĩ: Trong thời tiết như vậy, máy bay sợ sẽ bị trì hoãn. Nhưng lần này, anh bay cùng Xán Xán. Anh sẽ ở trên máy bay của cô, nhưng cô không biết.