Nguyên Nghị nhìn La Xán Xán với sắc mặt rất tự nhiên, khóe miệng cười làm nổi bật vẻ tuấn tú.
La Xán Xán đã lấy lại được tinh thần. Thấy anh nỗi lo trong lòng cô đều bay mất, nụ cười hiện trên mặt xuất phát từ tận đáy lòng: “Anh Nguyên có muốn thêm đá không?”
Cô biết rõ anh thích uống nước đá.
Nguyên Nghị khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Xin anh chờ một chút, sẽ có nước đá ngay đây ạ.”
La Xán Xán xoay người, đi nhẹ nhàng ra khỏi khoang hạng nhất, một đường đi đến khoang bếp. Có một tiếp viên khoang phổ thông đang ngồi ở đó ngủ gật. La Xán Xán nhớ ra đó là Chu Thiến Di, là tiếp viên số sáu, phụ trách khoang phổ thông. Cô bước đến.
Đến khoang bếp, La Xán Xán lấy khay và ly, rót nước, dùng đồ gắp lấy cục đá từ tủ lạnh ra bỏ vào ly rồi bưng vào khoang hạng nhất.
Chu Thiến Di đã tỉnh, nhỏ giọng gọi cô: “Xán Xán, cô chưa nghỉ ngơi sao?”
La Xán Xán nhỏ giọng trả lời “Ừ.”
Chu Thiến Di hỏi: “Trễ vậy hành khách nào vẫn chưa ngủ vậy? Làm cô phải đem nước đến?”
La Xán Xán nói: “Một vị khách rất tuyệt.”
“Đã trễ thế này rồi vẫn khiến cô đi qua đi lại, thế mà cô vẫn không một câu trách cứ.” Chu Thiến Di cười nói.
“Khi đã mặc đồng phục vào, đây là nhiệm vụ của chúng ta, không kể ngày đêm.” Xán Xán cười. Hơn nữa, cô không một câu oán hận mà còn rất vui sướng và cảm kích. Vì từ khi xuất phát đến giờ chưa từng làm qua nhiệm vụ cơ bản của mình.
“Tôi không nói với cô nữa, khách hàng đang chờ tôi.” La Xán Xán đem khay nước rời đi.
Cô đi vào khoang hạng nhất, đến bên bàn của Nguyên Nghị, nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn, nhìn anh mỉm cười nói: “Anh Nguyên, nước đá anh cần đây ạ. Xin mời dùng.”
Nguyên Nghị nói: “Cảm ơn.”
La Xán Xán đưa nước xong, trở lại khoang bếp cất khay, rồi tiếp tục trở lại khoang hạng nhất.
“Xán Xán, cô còn đi tiếp sao?” Chu Thiến Di không thể không hỏi.
La Xán Xán trả lời: “Tôi đi kiểm tra khoang hạng nhất.”
Chu Thiên Di nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ: “Cô siêng năng thật. Tôi sẽ đợi hành khách gọi lại.”
Ngoại trừ muốn làm tốt công việc của mình, La Xán Xán còn muốn nói chuyện với Nguyên Nghị. Cô đi vào khoang hạng nhất, kiểm tra xong một vòng các hành khách khác, cô đến trước mặt Nguyên Nghị.
“Anh Nguyên, tôi đến xem anh uống xong chưa để đem cất ly nước.” La Xán Xán tự tìm lý do để cô đến gặp Nguyên Nghị lần nữa.
Ly nước trước mặt Nguyên Nghị hình như chỉ mới uống có một ngụm.
Nguyên Nghị gắp tờ báo lại, để sang một bên, ngẩng đầu nhìn La Xán Xán, chỉ vào ghế sofa trước mặt: “Ngồi đi.”
“Em không thể ngồi trước mặt hành khách.” La Xán Xán nhỏ giọng nói.
Nguyên Nghị cũng hiểu quy định của một số công ty hàng không đối với tiếp viên nên không làm khó cô và lại cười: “Lần đầu tiên nghe em gọi anh là anh Nguyên.”
Bình thường La Xán Xán đều gọi là anh rể. Cô giải thích: “Bây giờ anh là hành khách, nên em gọi như vậy.” Nếu không cô sẽ bị công ty chỉ trích vì thiếu tôn trọng hành khách khoang hạng nhất.
Nguyên Nghị cười: “Anh biết.”
La Xán Xán mím môi lại, cô thật ra mong muốn được gọi anh là anh rể. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị gạt bỏ.
“Cả ngày hôm nay anh không thấy em.” Nguyên Nghị nói tiếp.
La Xán Xán vội vàng đáp: “Em bận làm những việc khác.”
“Đây là lần đầu tiên khi em thăng làm tiếp viên khoang hạng nhất. Cảm giác thế nào?”
“Cũng không có gì đặc biệt lắm.” La Xán Xán nói. Trước khi bay, cô đã rất lo lắng và hồi hộp. Cô muốn làm hết khả năng của mình, nhưng khi lên máy bay, nếu không phải là buổi tối thì cô không thể vào được khoang hạng nhất làm việc. Mà buổi tối nếu anh không nhấn chuông thì căn bản cô cũng rảnh rỗi. Sự khẩn trương và phấn kích đã biến mất từ lâu, bây giờ có lại là vì anh.
“Với tính cách của em thì không phải như thế. Cả ngày hôm nay anh không gặp được em, mà tiếp viên khoang hạng nhất phải làm việc ở đây.” Nguyên Nghị nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng nói ra: “Em bị người ta bắt nạt?”
La Xán Xán trong lòng căng thẳng và có chút tủi thân. Căng thẳng vì sợ anh nghĩ mình vô dụng, còn buồn vì anh đoán ra được hoàn cảnh của cô, nhưng cô không thừa nhận. La Xán Xán cười nói: “Đâu có? Không phải bây giờ em đang làm ở khoang hạng nhất sao?”
“Bây giờ bọn họ đều ngủ rồi, em có thể nói ra?” Nguyên Nghị nói.
“Ngủ rồi cũng phải kiểm tra, ngoài việc phục vụ, tụi em còn phải đảm bảo an toàn cho hành khách.” La Xán Xán nói tiếp: “Anh không ngủ, em có thể phục vụ anh.”
Cô nói mình là một tiếp viên khoang hạng nhất, nhưng nói xong lại có chút xấu hổ. Nhất là ngay lúc này, tất cả hành khách ở khoang hạng nhất đều tắt đèn, chỉ có mỗi chỗ Nguyên Nghị còn ánh đèn mờ mờ.
Nguyên Nghị không nói tiếp, ngẩng đầu nhìn cô một lúc, rồi cúi xuống lấy tờ báo trên bàn vừa nói: “Gặp chuyện gì thì cứ nói với anh.”
La Xán Xán trả lời: “Ừ.” Cô ở trên máy bay phải nghe theo tiếp viên trưởng. Dưới sự quản lý của người khác thì không thể tránh khỏi uất ức. “Một ngày nào đó em sẽ trở thành tiếp viên trưởng.” Cô thì thầm.
Nguyên Nghị nghe được, ngẩng đầu lên nhìn cô lần nữa, không kiềm được liền cười: “Làm tiếp viên trưởng sẽ không bị bắt nạt?”
La Xán Xán nhỏ giọng, như là nói với chính mình, không nghĩ là anh sẽ nghe được, cô nhất thời cảm thấy xấu hổ. Cô thấy rất vui khi được làm tiếp viên hàng không khoang hạng nhất. Dù sao thì đây cũng là một cấp bậc lý tưởng của tiếp viên hàng không, nhưng mới ngày đầu tiên bay mà đã nghĩ đến chuyện làm tiếp viên trưởng. Dù vậy nhưng không phải muốn làm tiếp viên trưởng là có thể làm được, phải có kinh nghiệm bay theo quy định, trong thời gian nhất định không bị ai khiếu nại, còn phải trải qua một bài đánh giá nghiêm ngặt. Cô được thăng lên làm tiếp viên khoang hạng nhất so với tiếp viên trưởng vẫn còn một khoảng cách nhất định. Nhưng như Nguyên Nghị nói, cho dù là tiếp viên trưởng thì cũng sẽ chịu uất ức, bởi vì trên tiếp viên trưởng còn có trưởng khoa của tiếp viên trưởng. Ngoài ra còn có giám đốc bộ phận, tổng giám đốc…
“Muốn không bị bắt nạt, cách tốt nhất là…” Nguyên Nghị nói đến đây thì dừng lại.
La Xán Xán nhìn anh, chờ đợi anh nói tiếp.
Khóe miệng Nguyên Nghị nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Nói cho anh, cùng anh đi tố cáo.” Anh thong thả nói.
Khuôn mặt La Xán Xán bắt đầu nóng lên, cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh là nhân viên của Bắc Hàng mà.” Ý của cô là anh có thể làm được gì? Hơn nữa, cô nghĩ đây là chuyện của mình, cô sẽ tự nghĩ cách giải quyết, xem như là học hỏi kinh nghiệm.
Nguyên Nghị nói tiếp: “Em chỉ cần tin tưởng anh.”
La Xán Xán không muốn nói tiếp về chuyện này, cũng không muốn anh phải suy nghĩ nên làm gì sau đó. Cô nói: “Em đi kiểm tra một chút.”
Cô nói xong quay người, bắt đầu đi kiểm tra. Bên trong khoang hạng nhất rất tối, ngoại trừ Nguyên Nghị thì những người khác đều đã ngủ. Cô cẩn thận đi qua từng người, thấy có chăn bị rớt xuống, cô cũng nhẹ nhàng lấy lên đắp lại cho hành khách. Ngoài ra, cô còn chú ý về độ an toàn. Tất cả đều bình thường, cô quay người, nhìn chỗ Nguyên Nghị vẫn sáng đèn, mà bây giờ đã hai giờ sáng.
La Xán Xán lại đi đến chỗ Nguyên Nghị, nhỏ giọng nói: “Anh Nguyên, anh có muốn ngủ một lát không?”
Nguyên Nghị gật đầu: “Em cũng về nghỉ ngơi đi.”
La Xán Xán thấy anh mặc một bộ đồ tây màu trắng, hỏi anh có muốn thay quần áo khác không.
Nguyên Nghị gật đầu. La Xán Xán đi lấy một bộ quần áo thường ra. Anh vào phòng vệ sinh thay quần áo thì cô ngồi ở ngoài chờ. Cô nhớ đến lúc làm bài kiểm tra, cũng giống lúc này, cô chờ anh thay quần áo ở bên ngoài.
Nguyên Nghị trở lại chỗ. La Xán Xán đưa tay ra lấy bộ quần áo của anh: “Tôi sẽ treo quần áo của anh trong tủ đồ.”
Chờ cô treo quần áo xong, quay lại chỗ Nguyên Nghị, hỏi có thể đem ly nước đi cất chưa, anh gật đầu. Cô đem đi cất quay, nói với anh: “Anh ngủ đi, tôi sẽ tắt đèn ạ.”
Nguyên Nghị chỉnh cái ghế, nằm xuống. La Xán Xán nói: “Chúc ngủ ngon, anh Nguyên.”
Nguyên Nghị vừa đắp chăn vừa cười nói: “Ngủ ngon, tiếp viên số 3.”
La Xán Xán có chút ngại ngùng, đứng lên tắt điện, sau đó cô đóng cửa chỗ ngồi của anh.
Máy bay đã ổn định. Đợi hành khách ngủ dậy, để họ dùng bữa sáng, cũng gần đến San Francisco rồi.
La Xán Xán là tiếp viên khoang hạng nhất nên vẫn giữ đúng cương vị của mình. Sau khi Nguyên Nghị ngủ cô mới nhớ ra quên hỏi anh đến San Francisco để làm gì.