Về đến Mạnh phủ.
Ta tiếp tục giả vờ ngủ say.
Mạnh Hàn Sơn vốn dĩ có thể đánh thức ta dậy.
Nhưng hắn không làm vậy, mà nhẹ nhàng bế ngang ta lên, tự mình đưa ta về phủ.
Mặt ta tựa vào vai Mạnh Hàn Sơn, theo từng bước chân hắn, môi ta như vô tình lướt qua làn da trên cổ hắn.
Nhưng thực tế, đó là hành động cố ý của ta.
Mạnh Hàn Sơn khựng lại, không những không tránh né, mà còn ôm ta chặt hơn.
Đúng lúc này, một giọng nữ đầy uất ức và oán trách vang lên: "Tam biểu ca...sao hai người có thể như vậy?! Chàng và nàng ta..."
Mạnh Hàn Sơn sững sờ.
Phải biết rằng, ngay đêm tân hôn, Mạnh Hàn Sơn còn hứa với Tô Nguyệt rằng hắn không yêu thê tử, trái tim hắn luôn hướng về nàng ta.
Vậy mà mới hai ngày trôi qua, Mạnh Hàn Sơn đã bế ta vào cửa rồi.
Ta giả vờ tỉnh giấc, từ từ mở mắt, vẻ mặt ngơ ngác: "Phu quân, có chuyện gì vậy?"
Ta vòng tay ôm lấy cổ Mạnh Hàn Sơn, tựa như sợ mình sẽ ngã xuống.
Thấy thế, Tô Nguyệt càng thêm kích động, nàng ta thậm chí buông lời chửi rủa: "Hồ ly tinh! Đồ cáo già mê hoặc nam nhân!"
Ta: "..." Thật nực cười.
Ta chỉ đang ôm phu quân của mình, sao lại thành hồ ly tinh được?
Chẳng trách tỷ tỷ kiếp trước bị tức chết, với tính cách của tỷ ấy, chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
Nhưng ta chỉ thấy thích thú.
Chơi đùa với trái tim Mạnh Hàn Sơn, khiến Tô Nguyệt không thể làm gì được.
Giờ đây, sắc mặt Mạnh Hàn Sơn rõ ràng không được vui, hắn là người coi trọng thể diện, ghét nhất bị người khác khiển trách trước mặt mọi người.
Tô Nguyệt ỷ vào sự sủng ái của hắn, hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của hắn.
Quả nhiên, con người không thể tùy tiện động lòng, nếu không sẽ mất kiểm soát.
Tô Nguyệt si mê hắn, nhưng ta thì không.
Ta vờ như vừa mới hoàn hồn, vội vàng đẩy Mạnh Hàn Sơn: "Phu quân, chàng mau buông thiếp xuống đi, nếu biểu muội hiểu lầm thì không hay đâu."
Mạnh Hàn Sơn nhìn ta vài lần với ánh mắt phức tạp, rồi mới đặt ta xuống.
Ta xoa ngực, cố tỏ ra ngây thơ vô (số) tội.
Tô Nguyệt dường như chợt hiểu ra điều gì đó, tức giận dậm chân: "Tam biểu ca, sao huynh lại đối xử với muội như vậy? Huynh đã phụ lòng muội!"
Nàng ta xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa đưa tay áo lên lau nước mắt.
Ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, khẽ kéo tay áo Mạnh Hàn Sơn, nói với vẻ khó xử: "Phu quân, chàng mau đi dỗ dành biểu muội đi, chàng cứ nói...!thiếp say rồi, nên chàng mới bế thiếp vào nhà."
Mạnh Hàn Sơn khẽ nhíu mày kiếm.
Trong lòng hắn đã d.a.o động, thậm chí bắt đầu so sánh ta với Tô Nguyệt.
Ta lại thúc giục hắn: "Phu quân, chàng mau đi đi, biểu muội đã khóc rồi kìa."
Mạnh Hàn Sơn có lẽ thật sự lo lắng cho Tô Nguyệt.
Nhưng ta vừa nói như vậy, hắn chắc chắn sẽ không đi.
Dù sao, ta mới là thê tử của hắn, còn Tô Nguyệt chẳng có danh phận gì cả.
Mạnh Hàn Sơn thấy ta hiểu chuyện như vậy, bản thân hắn cũng âm thầm thay đổi cách hành xử.
"Nương tử, nàng thật tốt.
Còn biểu muội, nàng ấy quá đỗi trẻ con, cứ để nàng ấy tự mình suy nghĩ."
Ta nắm lấy tay Mạnh Hàn Sơn: "Phu quân, thiếp tin rằng biểu muội rồi sẽ hiểu ra thôi.
Phu quân là bậc nam nhi đại trượng phu, chí lớn ở giang sơn xã tắc, đâu thể suốt ngày quẩn quanh bên nữ nhân được."
Mạnh Hàn Sơn giãn lông mày, không thể hiện một chút lo lắng nào với Tô Nguyệt, càng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn: "Vẫn là nương tử hiểu ta nhất."
Tối hôm đó, ta cho người chuẩn bị sẵn chỗ ngủ dưới đất cho Mạnh Hàn Sơn.
Lúc Mạnh Hàn Sơn trở về, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Ta cố tình hỏi: "Phu quân, làm sao vậy? Chẳng lẽ chàng thấy chỗ ngủ dưới đất quá mỏng sao? Thiếp sẽ thêm cho chàng một chiếc chăn bông nữa.
Sáng mai, thiếp sẽ bảo bà tử chuẩn bị thêm mấy chiếc chăn nữa, như vậy, phu quân ngủ cả mùa đông dưới đất cũng sẽ không thấy lạnh."
Mạnh Hàn Sơn: "...".