Trình Tu dẫn tôi đi mua một ly trà sữa mới, sau đó còn tiễn tôi về tận dưới ký túc xá.
Ly này quả thật ngon hơn ly lúc nãy một chút.
Khi anh rời đi, rất nghiêm túc dặn dò tôi.
“Con gái buổi tối đi một mình phải cẩn thận.”
Tôi nhìn anh, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ.
“Nhưng tôi thường phải đi ra ngoài một mình vào buổi tối, phải làm sao đây?”
Trình Tu nhướng mày: “Cần tôi mỗi ngày đến đưa đón không?”
A, sao anh lại nói đúng ý tôi thế chứ.
Thật ra tôi rất muốn nói “Cần.”
Nhưng lời đến miệng lại nuốt vào.
“Ồ, không cần đâu.”
Trời ơi, sao tôi nhát thế.
Trình Tu cười: “Tôi không ngại đâu.”
Sau đó tôi vẫn cắn răng từ chối.
Vì sự thật tôi là người có da mặt mỏng.
Bạn thân biết chuyện này, kéo tôi mắng suốt.
“Giản Đồng, cậu đúng là FA lâu năm mà? Cơ hội này mà cậu cũng bỏ lỡ được à?”
Tôi cũng rất tiếc mà, hu hu.
Hy vọng lần sau gặp cơ hội như thế này, tôi có thể bị ai đó gan dạ nhập vào.
19.
Hôm sau để bù đắp lỗi lầm, trong tiết Tư Tưởng và Đạo Đức, tôi đặc biệt giữ cho Trình Tu một chỗ ngồi.
Tôi liên tục nhìn về phía cửa, cho đến khi Trình Tu mang cặp sách bước vào.
“Trình Tu! Ở đây!”
Giọng tôi không nhỏ, làm không ít người quay lại nhìn tôi.
Tôi lập tức ngậm miệng.
Trình Tu đi thẳng đến chỗ tôi, đặt cặp sách xuống bên cạnh.
“Giữ chỗ cho tôi à?”
Tôi gật đầu.
Khóe miệng anh cong lên một đường: “Cảm ơn.”
Tôi cười rạng rỡ: “Không có gì.”
Hôm đó có một giáo viên dạy thay, khi ông ấy lấy sổ điểm danh ra, tôi lập tức thấy chuyện không hay rồi.
Lương Nghiên nắm chắc rằng giáo viên cũ sẽ không điểm danh, nên đã trốn học mấy buổi liền.
Tôi vừa nhắn tin cho cô ấy, vừa chăm chú nhìn giáo viên.
Trình Tu nhận thấy sự khác thường của tôi, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì…”
Giáo viên điểm đến tên tôi, tôi nói “Có mặt.”
Ngay sau đó là tên Lương Nghiên, tôi cũng nói “Có mặt.”
Giáo viên đẩy gọng kính, ánh sáng sắc bén từ mắt kính quét qua tôi.
“Sao cả hai đều là em? Em là Giản Đồng hay Lương Nghiên?”
Khi cả lớp đồng loạt nhìn về phía tôi, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Thật sự rất lâu rồi tôi chưa gặp phải tình huống “xấu hổ công khai” như thế này.
Đặc biệt là lần này còn ở ngay cạnh Trình Tu.
20.
Kết quả là giáo viên dành cả một tiết học để chỉ trích tôi và Lương Nghiên, phạt cả hai phải viết một bản kiểm điểm ba nghìn chữ. Cả tiết học đó, tôi không dám nhìn mặt ai.
Như thể tôi đang trở lại thời điểm cấp hai bị giáo viên mắng mỏ.
Trình Tu an ủi tôi: “Không sao đâu, ai mà không hay bỏ một vài tiết học.”
Nhưng tôi vẫn rất buồn.
Trình Tu thật sự rất tốt bụng, thấy tôi buồn, anh tự đề nghị: “Nếu buồn thì tôi viết giúp cậu nhé.”
Tôi rưng rưng lắc đầu.
Anh suy nghĩ một lúc: “Thế đi mua đồ ăn không? Làm dịu tâm trạng xíu?”
Câu nói này tôi thích nghe.
Tôi lại rưng rưng gật đầu: “Được.”
Gần trường có một siêu thị lớn, vì có đủ loại hàng, cả giáo viên và học sinh đều thích đến đó.
Sau khi vào cửa, tôi đi thẳng đến khu bánh kẹo tôi thích nhất.
Trình Tu gần như không kịp theo tôi.
Trên quầy có đủ loại bánh mì nhỏ
mới nướng, phát ra hương thơm ngọt ngào hấp dẫn.
Tôi kéo mở một khe nhỏ trên quầy, đưa mũi vào ngửi một chút.
Ừm, thật sự thơm ngon.
Chưa kịp rút mặt lại, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nghiêm túc của bà bán hàng phía sau.
“Cô gái nhỏ, đừng ăn trộm nhé.”
...?
Nhìn thoáng qua chiếc áo của Trình Tu bên cạnh, tôi biết mình lại một lần nữa gặp phải tình huống ngượng ngùng.
Tôi thề, tôi thật sự chỉ muốn ngửi thôi.
Đẩy xe đi tính tiền, tôi cảm thấy đắng lòng,
“Trình Tu, tại sao khi ở bên cậu, tôi thường xuyên bị xui xẻo vậy?”
Trình Tu vỗ vỗ vai tôi: “Đừng suy nghĩ nhiều, khi cậu xui xẻo thì tôi lại đúng lúc ở bên cậu.”
21.
Khi mọi việc xui xẻo xảy ra, mọi thứ đều không suôn sẻ. Tôi tự cảm thấy xấu hổ với bản thân mình, và thần tượng nhà tôi gần đây cũng rơi vào vòng xoáy drama.
Tôi giận dữ, viết lên Story Instagram, chỉ trích những kẻ lan truyền tin đồn:
“Những người lan truyền những tin đồn này, có bị sao không? Có biết làm như vậy sẽ gây ra rắc rối lớn cho người ta không? Có vui vẻ gì đâu?”
May mắn là công ty quản lý của thần tượng nhà tôi đã xử lý tình hình hiệu quả, và tin đồn đã được làm sáng tỏ.
Khi tôi dần quên đi vụ việc này, Trình Tu lại tìm đến.
Nhìn thấy anh không vui, tôi cảm thấy hơi lạ.
Tôi gần đây chẳng làm gì sai cả.
Không có việc xấu hạ nhục hay nói
về anh mang giày giả.
Khi mở miệng, anh lại nói: “Vụ việc đó, có làm phiền cậu không?”
Tôi bỗng dưng thấy mình bối rối.
“Vụ việc gì?” Tôi hỏi.
Trình Tu im lặng một lát: “... Tin đồn.”
Tôi đứng đó ngơ ngác.
Câu này không phải là tôi nên hỏi anh sao?
Thực ra, tôi mong tin đồn lan rộng càng nhiều càng tốt.
Nhưng tôi cố tỏ ra bình tĩnh: “Không có gì đâu, không ảnh hưởng gì đến tôi cả.”
“Nếu cậu cảm thấy có ảnh hưởng, tôi có thể…” Trình Tu lại nhìn xuống.
Tôi nhanh chóng ngắt lời: “Không có ảnh hưởng gì cả, không sao đâu.”
Đùa thế, ai lại bận tâm đến chuyện đồn tin đồn đoán với nam thần chứ?