Ngô Hoan là một con vịt xấu xí không có ý thức tự giác, lạc vào giữa một đàn thiên nga nhưng vẫn trơ tráo ở lại.
Ngô Hoan thực sự rất khiến người ta khó chịu, đáng bị bắt nạt và đối xử tàn bạo, nhưng dù vậy, cậu vẫn không chịu rời khỏi nhà họ Phó trở về nơi nghèo khó và biệt lập mà cậu sinh ra.
Tóm lại, Ngô Hoan là một kẻ xấu xí thèm khát hư vinh.
Ngô Hoan là ai?
Ngô Hoan sinh ra ở một vùng núi hẻo lánh, dáng vẻ quê mùa, không cha không mẹ, bởi vì cứu được con cháu nhà họ Phó nên được đưa ra khỏi núi và được nhà họ Phó nhận nuôi.
Năm 14 tuổi, Ngô Hoan cứu được một cậu bé 12 tuổi trên sông Xích Thủy vắt qua ngọn núi, rồi đưa cậu bé ấy về nhà chăm sóc suốt ba tháng ròng.
Ba tháng sau, gia đình của cậu bé tìm đến, họ không còn cách nào khác là phải đưa Ngô Hoan cùng trở về nhà họ Phó.
Đột nhiên rời khỏi núi, trong nháy mắt rơi vào sự phồn hoa thịnh vượng của thế gia quyền quý, Ngô Hoan bối rối không biết phải làm gì, nhưng không ai tốt bụng quan tâm đến cậu. Khi bọn họ nhìn thấy bộ dạng chật vật của Ngô Hoan đều muốn nhíu mày, sau đó lại giãn mày ra, giả vờ không có gì bất mãn với Ngô Hoan.
Cậu bé được Ngô Hoan cứu tên là Phó Ngân Hà.
Phó Ngân Hà bị bắt cóc và tra tấn, khi đi ngang qua sông Xích Thủy đã nhảy xuống sông để tự cứu mình. Sau khi hắn nhảy xuống sông thì được Ngô Hoan cứu lên, nhất thời không thể rời xa cậu, gặp người lạ sẽ sợ hãi hét lên, chỉ khi có Ngô Hoan ở bên cạnh mới có thể bình tĩnh được.
Bác sĩ cho biết Phó Ngân Hà mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương*. Vì lý do này, nhà họ Phó đã nhận nuôi Ngô Hoan thay vì dùng tiền để báo đáp.
*Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).
Nhà họ Phó dành nửa năm để chữa trị chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương của Phó Ngân Hà. Sau khi hồi phục, Phó Ngân Hà không còn thân thiết với Ngô Hoan nữa, thậm chí còn có chút chán ghét cậu. Từ đó trở đi, địa vị của Ngô Hoan trong nhà họ Phó trở nên rất xấu hổ.
Một thời gian dài sau đó, Ngô Hoan cố gắng hết sức ru rú trong nhà, không gây chú ý, nhưng vẫn khó tránh khỏi việc bị người khác gây rắc rối. Bất kể là ở nhà họ Phó hay ở trường, dù cậu ở đâu cũng luôn có những người ghét cậu, không chịu nổi cậu đến bày ra một số trò đùa để trêu chọc và bắt nạt cậu.
Những người đó không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của trò đùa, suýt nữa đùa ra mạng người khiến tất cả các bậc phụ huynh hoảng sợ. Mãi đến khi Ngô Hoan ra khỏi ICU, kết quả của việc này đã được quyết định xong, mọi người đều nhận lỗi, sau đó không xảy ra vấn đề gì nữa, không ai quan tâm đến ý kiến của Ngô Hoan, cậu có tha thứ hay không, đã chịu bao nhiêu tổn thương đều chẳng quan trọng.
Lúc đó Ngô Hoan 16 tuổi.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Ngô Hoan đã biết được thế giới bên ngoài dãy núi nguy hiểm cỡ nào, ác ý dù không có lí do cũng có thể vô cùng to lớn, giống như hổ dữ khiến lòng người hoảng sợ.
Sau đó, người của cậu Phó Ngân Hà đã đứng ra xử lý thủ tục thôi học cho Ngô Hoan rồi đưa cậu về nhà, nuôi dạy cậu một cách cẩn thận cho đến khi cậu trưởng thành.
Chú của Phó Ngân Hà họ Lâu, nhà họ Lâu lắm chi nhiều nhánh đã từng là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong giới chính trị, đáng tiếc, sau khi thất bại trong cuộc tái tranh cử, họ ảm đạm rút lui khỏi chính trường, chuyển hướng sang quân sự và thương nghiệp, giờ đây đã trở thành một con quái vật khổng lồ không thể lay chuyển.
Biệt thự nằm trên đỉnh núi nhân tạo ở Bắc Kinh là nhà chính của Lâu gia. Những căn biệt thự cao ngất trời chiếm gần một nửa ngọn núi trong khu đó đều thuộc về nhà họ Lâu.
Nhà chính của Lâu gia còn được gọi là Kim Đỉnh Uyển. Nó được đặt tên này là vì con đường chính duy nhất dưới chân núi có tên là Kim Đỉnh. Hai hướng trái, phải của đường núi Kim Đỉnh lần lượt dẫn đến hai khu kinh tế thịnh vượng ở phía đông và phía tây thủ đô. Con đường phía trước dẫn đến khu Kim Thủy, một khu nhà giàu có tiếng ở Bắc Kinh.
Ngô Hoan được nhà họ Lâu đưa về Kim Đỉnh Uyển, sống trong biệt thự trên đỉnh núi suốt hai năm.
Kim Đỉnh Uyển đã nhiều năm không mở cửa tiếp người ngoài, sống ở trong đó gần giống như bị cô lập với thế giới. Nhưng kiểu đóng cửa không tiếp khách, ngăn cách với thế giới bên ngoài này vừa lúc chính là sự bình yên mà Ngô Hoan luôn theo đuổi.
Trong hai năm sống ở nhà họ Phó, cậu cực kì sợ hãi đám đông và người lạ, cậu rất nhớ sự cô đơn và yên tĩnh trên núi.
Vì vậy, Ngô Hoan vui vẻ sống ở Kim Đỉnh Uyển trong suốt hai năm.
***
Hai năm không dài cũng không ngắn, trong chớp mắt, Ngô Hoan đã trưởng thành.
Vào ngày sinh nhật thứ 18, các dì trong biệt thự đã đích thân làm bánh và đồ ăn để chúc mừng sinh nhật Ngô Hoan.
Ngô Hoan được phép uống chút rượu nhẹ, cậu say đến mức không còn tỉnh táo, ngơ ngác nhìn thư ký mang một đống văn kiện đến cho cậu ký. Ngô Hoan không biết chuyện gì xảy ra, ký một đống văn kiện bản thân đọc không hiểu, sau khi kí xong, cậu nghe thư ký nói: “Tiên sinh dặn, bắt đầu từ tuần sau ngài phải đến trường học.”
"?" Ngô Hoan khó hiểu ngẩng đầu lên.
Thư ký cất tài liệu đi, nhìn thấy vẻ mặt bất an của Ngô Hoan, dừng lại, chậm rãi nói: "Ngài đừng sợ, tiên sinh đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
Ngô Hoan mím môi, thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Không thể... giống như trước kia sao?"
Trước khi xảy ra tai nạn, Ngô Hoan đang học lớp 9, cậu ở nhà họ Lâu hai năm, vừa lúc là khi lên cấp 3, nhưng cậu không đến trường mà chỉ ở nhà học với gia sư và chỉ đến trường để thi những kỳ thi quan trọng.
Ngẫm lại thì, trong hai năm qua cậu chỉ đến đúng trường hai lần. Một lần mới đến trước cửa lớp học, nghe thấy tiếng nói chuyện ầm ĩ bên trong, cậu dẫ sợ đến mức cả người phát run, không còn cách nào khác đành phải đi về.
Năm nay là năm cuối cấp 3, Ngô Hoan vốn tưởng rằng năm nay cũng sẽ giống như năm lớp 10 và lớp 11, cậu sẽ đợi đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi mới đi học.
“Điểm thi không thể bố trí phòng thi riêng cho một thí sinh dự thi, hơn nữa những người không phải thí sinh và giám thị đều bị cấm vào. Nhìn tình hình hiện tại, ngài cần phải tiếp xúc với đám đông và thích nghi với việc thi cũng người khác.” Thư ký nhẹ nhàng nói: “Nếu có người ức hiếp ngài, ngài chỉ cần về nói với tiên sinh, tiên sinh sẽ giúp ngài xả giận.”
Ngô Hoan gượng cười, cậu không sợ bị ức hiếp, chỉ là cậu biết mình không được mọi người ưa thích… Bạo lực ngoài đánh đập ra, chẳng phải còn có bạo lực lạnh sao? Cậu cũng không thể chỉ vì người khác không thích cậu, coi thường cậu mà trả thù được.
Người như cậu, chắc chắn sẽ bị mọi người xa lánh.
Ngô Hoan luống cuống vân vê tấm đệm sofa, sau khi chấp nhận sự thật mình phải đến trường, cậu cẩn thận hỏi: “Tiên sinh… khi nào mới về?”
Thư ký cười tủm tỉm nói: "Tiên sinh đi xử lý một dự án hợp tác, nhưng hẳn vẫn sẽ kịp đưa ngài đến trường."
“…” Ngô Hoan cụp mắt xuống, co chân ngồi trên ghế sofa mềm mại như bông, rúc sâu vào trong lớp vải mềm mại, như thể cả người đều bị nhấn chìm trong ghế sofa.
Đôi mắt trống rỗng, ánh mắt không tập trung, trong lòng cậu cảm thấy rất bất an.
Thư ký bị quản gia bà bà gọi đi rồi, để lại Ngô Hoan một mình trong căn phòng yên tĩnh đến ngột ngạt, nhưng nó lại khiến Ngô Hoan vô cùng yên tâm.
Khi Ngô Hoan ở một mình, suy nghĩ của cậu nhanh hơn rất nhiều, cậu nghĩ về thân phận của thư ký, sau đó lại nghĩ về tiên sinh _ _ tiên sinh là chủ nhân của căn biệt thự trên đỉnh núi và toàn bộ sơn trang trên núi, ngài ấy là cậu của Phó Ngân Hà, cũng là người đưa ra quyết định nhận nuôi Ngô Hoan.
Thư ký là thành viên trong đội thư ký của Lâu tiên sinh, thường xuyên được gọi tới chăm sóc Ngô Hoan.
Tuy rằng Lâu tiên sinh không thích nói chuyện, không quan tâm nhiều đến người khác, nhưng sẽ không ghét bỏ cậu thô tục, không trách cậu không biết lễ nghi, cũng không cười nhạo cậu xấu xí, hoặc mắng cậu không biết nói, không tự biết thân biết phận, kì thực ngài ấy là một người tốt, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp.
Ngô Hoan nhắm chặt hai mắt, vùi mặt thật sâu vào chiếc ghế sofa mềm mại, cảm thấy lâng lâng say, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ở ngoài ban công, cách một lớp cửa kính, thư ký đang nghe quản gia bà bà cằn nhằn không được ở trong nhà quá lâu, Ngô Hoan không thích người lạ, rồi lại hỏi rất nhiều về chuyện đến trường, bà rất quan tâm đến Ngô Hoan.
Tầm mắt của thư ký lướt qua quản gia bà bà, nhìn về phía Ngô Hoan trong nhà, trong bình hoa và trên bàn đều để rất nhiều những bông hoa diên vĩ tươi đẹp, hắn chỉ có thể thoáng nhìn thấy một đôi chân trần đặt trên ghế sofa qua khe hở giữa đóa diên vĩ hoa lệ.
Đôi chân đó rất trắng, trắng hồng, mắt cá chân nhỏ nhắn, những đường nét bắp chân xinh đẹp mà quyến rũ, chỉ cần là người mê chân, mê bàn chân, chắc chắn sẽ mê mẩn đôi bàn chân và đôi chân đó.
Trước đây, thư ký chưa bao giờ biết rằng bàn chân của một người có thể đẹp đến mức không chân thật thế này.
Người trong phòng tựa như là được thần linh điêu khắc cẩn thận từ đầu đến chân, đẹp đến mức làm lu mờ giới tính, khiến người ta vô cớ sinh ra ý nghĩ muốn giam cậu lại, nhúng chàm cậu.
Khuôn mặt nhăn nheo của quản gia bà bà chợt hiện ra trước mắt, thư ký đang đắm đuối trong những suy nghĩ ướt át giật mình, nhìn thấy quản gia bà bà dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc cảnh cáo hắn: “Người ấy cậu không động vào được đâu, mau thu hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cậu lại đi."
Thư ký sửng sốt, những lời này rõ ràng có ý gì đó.
Quản gia bà bà tiếp tục nói: "Đến giờ rồi, cậu đi đi. Kim Đỉnh Uyển sắp phải đóng cửa."
Thư ký nặng nề rời khỏi Kim Đỉnh Uyển dưới sự hướng dẫn của người hầu. Nhìn cánh cửa sắt màu đen to lớn từ từ đóng lại trước mắt, hắn nhớ lại, từ hai năm trước nơi này mới bắt đầu lập ra quy tắc: Kim Đỉnh Uyển mỗi tuần chỉ tiếp một vị khách, thời gian tiếp khách mỗi lần không quá 30 phút.
Lúc đầu, thư ký còn tưởng là Lâu tiên sinh thích yên tĩnh, nhưng sau khi đến đây vài lần mới biết Ngô Hoan sợ người lạ, cho rằng ngài ấy quan tâm đến Ngô Hoan nhút nhát, nhưng bây giờ trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: Kim Đỉnh Uyển thực ra là một chiếc lồng son.
Một chiếc lồng son dùng để giam giữ Ngô Hoan, cấm người ngoài bước vào là để phòng ngừa những người xa lạ đó thèm muốn Ngô Hoan trong lồng son, vậy nên nó mới được canh gác nghiêm ngặt và dựng thành một chiếc lồng kiên cố!
Tác giả có lời muốn nói: Gỡ mìn:
Đại mỹ nhân xinh đẹp mà không tự biết mình đẹp. Có phần hồi tưởng, cặn bã đều không phải là công. Nếu bạn từng bị bạo lực học đường, bạn sẽ nhớ lại điều đó.
Vì Tiểu Hoan từng bị suy dinh dưỡng, da xấu, hơn nữa còn không có kiến thức, cậu ấy từng rất xấu xí, quê mùa, bị thương nặng đến mức phải vào ICU, vậy nên cậu ấy rất tự ti, không nhận thức được vẻ đẹp của chính mình.
Cuối cùng, truyện ngắn này không set vip (??).
*raw 笔芯,短篇不V: đoạn này mình không hiểu tác giả nói gì lắm nên chém đại