Đời Hết Tươi Khi Vắng Bóng Người

Chương 13: End



"Tiên sinh, bọn tôi mất dấu Tiểu Hoan tiên sinh rồi!"

"Tiên sinh, Tống Thanh Lãng tiểu thư nói cô ấy cũng không biết Tiểu Hoan tiên sinh đi đâu."

"Chúng tôi đã mở video giám sát ở trung tâm thành phố và tìm ra tung tích của Tiểu Hoan tiên sinh... Cậu ấy đi đến một tiệm net. Chúng tôi thấy các bạn cùng lớp của Tiểu Hoan tiên sinh cũng bước vào tiệm net đó, còn có cả bà Phó nữa! Chúng tôi vừa nhận được tin bà Phó dẫn theo rất nhiều người tới tiệm net!”

"Các anh lập tức qua đó, phải đảm bảo Ngô Hoan không xảy ra bất kỳ chuyện gì!" Lâu Lan Úc tóm lấy tài xế, ngồi vào ghế lái, hắn ném điện thoại di động lên trên ghế phụ, đạp ga đến mức tối đa, chiếc xe sang trọng hiệu suất cao lập tức lao như điên về phía đích.

Phòng chơi game.

Ngô Hoan ngồi trên bàn bi-a, ôm đầu gối, vùi mặt vào giữa hai cánh tay, xuyên qua mái tóc xõa ra trước trán nhìn Đỗ Chu Lạc đang nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn cùng Phó Ngân Hà và Du Phi Bạch mặt mày tái nhợt mồ hôi đầm đìa, cuối cùng là Lâm Trường Túc trên mặt đang nở nụ cười dịu dàng đến kì dị.

Chân trái của họ đều bị Ngô Hoan đánh gãy, cây gậy bóng chày làm gãy chân họ được đặt ở ngay bên cạnh.

Phó Ngân Hà dùng hết sức vươn tay kéo tay áo của Ngô Hoan, cẩn thận hỏi: "Anh, anh có còn tức giận không? Em không sao, nếu như anh còn giận, có thể đánh gãy nốt cái chân còn lại của em."

Ngô Hoan nhìn bộ dạng đáng thương của Phó Ngân Hà, chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Cậu là người cứu Phó Ngân Hà 12 tuổi, là Phó Ngân Hà 12 tuổi ỷ lại vào cậu, một mực nài nỉ mẹ hắn giữ cậu ở lại nhà họ Phó, nhưng sau khi hắn chữa khỏi PTSD thì lại ghét bỏ cậu, chán ghét cậu, sau khi làm cậu tổn thương thì lại quay về dùng vẻ đáng thương để cầu xin cậu tha thứ.

Tùy hứng, ngây thơ, ích kỷ, tiên sinh nói đúng, Phó Ngân Hà là một đứa trẻ bị mẹ chiều hư.

Ngô Hoan giật tay áo của mình lại lắc đầu: “Tôi không giận nữa.” Dù là giận hay là hờn, vì những người này mà khép mình lại đều không đáng.

Cậu nhìn khuôn mặt tươi cười nhẹ nhõm của Phó Ngân Hà, nói từng chữ một: “Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ.”

Nụ cười của Phó Ngân Hà cứng lại, trong lòng Ngô Hoan chợt thấy vui vẻ: “Tôi không giận là vì cậu không xứng, vì tôi muốn buông tha cho bản thân, cũng vì tiên sinh muốn tôi khỏe mạnh và hạnh phúc. Nhưng những tổn thương ác ý vĩnh viễn đều không xứng đáng được tha thứ, Phó Ngân Hà, mấy người nên xuống địa ngục hết đi!”

  

Lâm Trường Túc cười khúc khích, cử động bắp chân đã biến dạng của mình, đau đến mức khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Tôi biết ngay mà..." Hắn thì thầm: "Đây mới là cậu. Con chim hoàng yến yếu ớt bị nuôi nhốt trong lồng son, mỏng manh đến nỗi chỉ cần chạm vào là có thể vỡ căn bản không phải là cậu. Ngô Hoan, đây mới là cậu."

Ngô Hoan liếc nhìn Lâm Trường Túc, không để ý tới hắn. Điện thoại di động đặt trên tay trái của cậu không ngừng đổ chuông, có rất nhiều cuộc gọi đến, trong đó có cuộc gọi của Tống Thanh Lãng, quản gia bà bà, nhưng nhiều nhất vẫn là của Lâu Lan Úc và mẹ của Phó Ngân Hà, bà Phó.

Vừa nãy cậu đã quay đoạn video Phó Ngân Hà bị mình đánh gãy một chân gửi cho bà Phó, người phụ nữ yêu con như mạng kia sau khi xem đoạn video đã phát điên lên gọi điện thoại đe dọa và chửi rủa cậu, bây giờ chắc hẳn bà ta đang trên đường tới đây rồi.

Về phần tiên sinh... Ngô Hoan ánh mắt trống rỗng, cuối cùng nhịn không được bấm nghe cuộc gọi của Lâu Lan Úc.

Cậu bướng bỉnh không chịu lên tiếng, cuối cùng Lâu Lan Úc đành phải thỏa hiệp: “Hoan Hoan, em có biết ngày em trưởng thành đã ký văn kiện gì không?”

Ngô Hoan thản nhiên nói: “Em không biết."

Lâu Lan Úc: "Đó là nếu ta xảy ra chuyện gì thì em sẽ là người thừa kế duy nhất đứng tên toàn bộ bất động sản ta sở hữu trên danh nghĩa, cũng như mọi sắp xếp từ khi em mười tám đến tám mươi tuổi, bao gồm học tập, giải trí, công việc... Ta đã sắp xếp hết mọi chuyện, ta sợ em một mình không biết theo ai, muốn để em ra ngoài tự do tự tại, nhưng lại sợ em sẽ sợ hãi. Muốn nhốt em lại cả đời, nhưng lại sợ em sẽ cô đơn. Muốn sắp xếp quãng đời còn lại của em, nhưng lại sợ em không đủ hạnh phúc, ta cố gắng hết sức để sắp xếp tất cả những chuyện liên quan đến em. Ngô Hoan, đời này ta chưa từng hối hận hay sợ hãi trước bất kỳ quyết định nào mình đưa ra, chỉ duy những thứ liên quan đến em, ta mới mãi do dự, sợ hãi trên đường đời sẽ có bất kỳ biến số nào làm tổn thương em, mà đó vừa lúc lại là biến số mà ta không có cách nào khống chế, ta chưa đến mức giơ tay là có thể thay đổi vận mệnh.”

"Tiên sinh..." Ngô Hoan lau nước mắt, cảm động không thôi.

Cậu tưởng rằng Lâu Lan Úc gọi điện thoại tới sẽ mắng cậu làm loạn, mắng cậu tùy hứng, mắng cậu lừa gạt và tự tiện làm càn, giống như trước đây khi cậu làm sai thì sẽ dạy bảo lại cậu. Ngô Hoan vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, kỳ thực cậu rất sợ Lâu Lan Úc sẽ thất vọng trách mắng, nhưng không ngờ Lâu Lan Úc lại thẳng thắn thổ lộ nội tâm do dự của mình, hóa ra dù là người mạnh mẽ kiên cường như tiên sinh cũng sẽ sợ hãi, mà cậu lại chính là nỗi vướng bận và lo lắng sợ hãi của tiên sinh.

Ngô Hoan vốn đã chuẩn bị sẵn sàng hủy hoại bản thân, chỉ bằng một cuộc điện thoại của Lâu Lan Úc đã thua trận trong nháy mắt.

Dù là Ngô Hoan mạnh mẽ hay Ngô Hoan điên cuồng muốn hủy hoại mọi thứ, ở trong vòng tay của Lâu Lan Úc, cậu luôn có quyền được làm nũng và yếu đuối.

"Tiên sinh, em sợ." Ngô Hoan khụt khịt mũi, tất cả can đảm đều bị rút hết: “Tiên sinh, ngài ở đâu?"

Lâu Lan Úc: “Ta đang trên đường đón em về nhà.”

Ngô Hoan: “Vậy em đợi ngài.”

“Ngoan.” Lâu Lan Úc ngước mắt nhìn con đường phía trước, đạp ga, ánh mắt hắn phản chiếu qua kính chiếu hậu cực kì bình tĩnh: “Hoan Hoan nghe này, giờ em khóa chặt cửa lại, kéo toàn bộ sofa, bàn ghế trong phòng ra chặn cửa lại, bao giờ ta đến mới được mở cửa. Hiểu chưa?”

“Ừm.” Ngô Hoan vâng lời.

Lâu Lan Úc: "Đừng cúp điện thoại."

"Tốt."

"Ta rất nhanh sẽ tới."

Ngô Hoan cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu nhảy khỏi bàn bi-a, đóng cửa rồi khóa cửa lại, sau đó cố gắng di chuyển sofa và bàn ghế để chặn cửa lại, ngay khi cậu mới đẩy được một nửa, đột nhiên có người tông cửa. Âm thanh đó lớn đến mức cả căn phòng như rung chuyển, theo sau là giọng nói lạnh lùng và giận dữ của bà Phó: "Ngô Hoan! Thả con trai tôi ra! Nếu cậu muốn trả thù thì tìm tôi đây này, là do tôi không dạy bảo Ngân Hà, nếu như cậu tức giận thì cứ trút lên người tôi!"

"Nhưng nếu cậu dám động đến nó, tôi sẽ trả lại cậu gấp mười! Tôi mặc kệ cậu với em trai tôi có quan hệ gì, nếu cậu dám động vào con trai tôi, tôi sẽ giết cậu!"

Mí mắt Ngô Hoan giật giật, cậu đứng thẳng nhìn về phía cửa, đơn giản dừng động tác kê đồ chặn cửa lại.

Cậu nghe thấy tiếng bà Phó la hét và tiếng đập cửa, lộ ra nụ cười lạnh kì quái. Trong khi Phó Ngân Hà hoảng sợ hét lên kêu Ngô Hoan mau chạy trốn, hắn nói mẹ hắn thực sự sẽ trả thù Ngô Hoan.

Nhưng sao Ngô Hoan phải quan tâm chứ?

Cậu ghét Phó Ngân Hà, nhưng người mà cậu căm ghét thực lại là bà Phó! Nếu Phó Ngân Hà làm sai điều gì thì còn có thể nói là do hắn trẻ người non dạ, không ai dạy hắn phải trái đúng sai, hoặc có thể nói là hắn được chiều quá sinh hư, nhưng một người phụ nữ đã 3-40 tuổi lại không hiểu điều đó sao?

Không phải bà ta không hiểu, chỉ là so với niềm vui của con trai bà, những người khác đều có thể tùy tiện hy sinh.

Cho dù người này đã từng cứu con trai của bà.

Theo quan điểm của bà Phó, Ngô Hoan cứu Phó Ngân Hà, nhưng bà cũng đã dùng quyền lực, tiền tài và địa vị của nhà họ Phó để báo đáp, Phó Ngân Hà làm tổn thương Ngô Hoan, nhưng bà cũng đã cầu xin Lâu Lan Úc cứu cậu, vậy coi như là không ai nợ ai!

Còn sự đau đớn, tuyệt vọng và hận thù của đương sự đều không quan trọng!

Ngô Hoan siết chặt cây gậy bóng chày, dừng lại phía sau Phó Ngân Hà, nhìn thẳng vào cánh cửa bị phá ra, các vệ sĩ mặc đồ đen và bà Phó đang lao vào.

Khi bà Phó nhìn thấy chân trái vặn vẹo của Phó Ngân Hà, vẻ mặt hung dữ: "Ngân Hà _ _ Ngô Hoan! Tao chắc chắn sẽ bẻ gãy chân tay của mày! Đừng nghĩ rằng mày có được vài phần yêu thích của em trai tao là có thể bước chân vào nhà họ Lâu, tao nói cho mày biết, cho dù bây giờ tao có giết mày thì cũng không ai dám nói gì!"

“Thật sao?” Ngô Hoan giơ cao gậy bóng chày rồi đột nhiên đập xuống.

Bà Phó hét lên, nhưng bi kịch không xảy ra. Ngô Hoan đột nhiên giảm sức lực giữa chừng, gậy bóng chày chỉ gõ nhẹ vào chân phải của Phó Ngân Hà.

Ngô Hoan nhẹ giọng nói: “Phó Ngân Hà nợ tôi hai mạng, nhưng tôi chỉ lấy một cái chân của hắn. 1 là vì giết người phải đền mạng, tôi không thể phạm pháp. 2 là vì nể mặt tiên sinh, nếu không tôi sớm đã đạp nát xương cốt cả người hắn rồi quay video gửi cho bà.”

Vẻ mặt cậu cực kì bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nhìn ra cậu đang rất nghiêm túc.

Bà Phó toát mồ hôi lạnh, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt Ngô Hoan, bà rùng mình, nhận ra Ngô Hoan không hề rụt rè, cậy sùng mà kiêu như bà tưởng, cậu thật sự hận bà và con trai bà.

"Mày...Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Ngô Hoan ném cây gậy bóng chày đi.

Bà Phó vội vàng nói: “Bắt lấy nó!”

“Đừng chạm vào anh ấy!” Phó Ngân Hà đột nhiên hét lên: “Mẹ, đây là việc của con, mẹ đừng xen vào.”

Bà Phó cau mày: "Ngân Hà, con im đi. Chuyện này mẹ sẽ giải quyết, bây giờ con đến bệnh viện ngay."

Hai mẹ con đang cãi nhau, Ngô Hoan lùi lại hai bước, cầm lấy điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh của tiên sinh truyền ra: “Hoan Hoan, bật loa lên.”

Ngô Hoan nhấn mở loa, giọng nói uy nghiêm của Lâu Lan Úc cắt ngang cuộc tranh cãi giữa Phó Ngân Hà và bà Phó: “Cãi nhau đủ chưa?”

Bà Phó sửng sốt: "Lan... Lan Úc?"

Lâu Lan Úc trả lời: "Nếu Hoan Hoan đã tha cho Phó Ngân Hà và những người khác, vậy giờ chị hãy đưa bọn họ đến bệnh viện đi, về sau đừng xuất hiện nữa."

Bà Phó: “Em nói gì cơ?”

Lâu Lan Úc trầm giọng nói, có chút không kiên nhẫn: "Tôi nói còn chưa đủ rõ à?! Dẫn đám người Phó Ngân Hà cút đi!"

Bà Phó: “Con chim hoàng yến em nuôi làm tổn thương cháu trai em, vậy mà em còn muốn bảo vệ nó?”

Lâu Lan Úc: "Mợ dạy dỗ cháu trai không vâng lời thì có vấn đề gì à?"

Cậu, mợ? Ngô Hoan cầm gậy bóng chày sửng sốt.

Bà Phó hét lên: "Lâu Lan Úc, chị là chị em!!"

"Chị phải may mắn vì chị là chị ruột của tôi. Nếu chị là anh trai hoặc em trai tôi thì tôi đã sớm dùng một roi đánh chết chị rồi." Lâu Lan Úc lạnh lùng nói: "Cho dù chị có là cha ruột của tôi, dựa trên những chuyện tốt mà chị làm thì tôi cũng sớm đã một roi đánh chết chị rồi!"

Bà Phó cứng họng: “Chị _ _”

"Đừng động đến Ngô Hoan, nếu chị dám làm Ngô Hoan bị thương dù chỉ một chút, tôi sẽ trả lại chị gấp 10 lần. Nếu chị thật sự tức giận thì bây giờ đi tìm ông ngoại, để ông ấy nói chuyện với chị."

Bà Phó thực sự sợ rồi.

Bà rất sợ ông ngoại, người nọ giống như ông nội của họ, đều là những nhân vật lớn bước ra từ trong mưa bom bão đạn, những năm gần đây tuy rằng đã tu thân dưỡng tính, nhưng tính tình vẫn rất dữ dằn, trong đám con cháu bất kể là nam hay nữ, chỉ cần phạm sai lầm đều sẽ bị ông đánh đòn.

Nếu những chuyện bà làm truyền đến tai ông ngoại công bằng chính trực của mình, bà chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Bà Phó cực kì không cam lòng, bà trừng mắt nhìn Ngô Hoan đang lơ đãng rồi gọi người đến chuyển Phó Ngân Hà đi, tiện đường đưa luôn Du Phi Bạch và những người khác đến bệnh viện, nhưng bà vẫn cố nán lại tiệm net để khuyên bảo Lâu Lan Úc.

Ai ngờ Lâu Lan Úc vừa đến đã dứt khoát lao thẳng về phía Ngô Hoan.

Bà Phó rất tức giận, đang định rời đi thì Ngô Hoan gọi bà lại: "Bà Phó."

"Sao, cậu muốn xin lỗi à? Tôi đã bảo là tôi không _ _ á!"

Ngô Hoan đấm mạnh vào bụng bà, nắm đấm thứ hai đánh vào mặt bà: "Tôi đã muốn làm việc này từ lâu rồi! Dù sao tôi cũng không có quy tắc là không đánh phụ nữ!"

Cuối cùng, bà Phó vừa ôm má khóc sướt mướt vừa hùng hổ đi bệnh viện.

Nhóm người kia hùng hổ tiến vào rồi lại xếp hàng ngay ngắn đi ra, trong tiệm net đột nhiên trở nên trống vắng, nỗi sợ hãi, hận thù, tức giận và tủi thân đã tồn tại hơn hai năm đột nhiên tan biến khiến Ngô Hoan cực kì chán nản.

Cậu càng trở nên bối rối và mờ mịt hơn.

Lâu Lan Úc đóng cửa lại, giang rộng tay với Ngô Hoan: “Hoan Hoan.”

Ngô Hoan di chuyển hai ba bước, sau đó đột nhiên tăng tốc, lao vào vòng tay của Lâu Lan Úc giống như chim én về rừng. Thân thể và tâm trí sợ hãi của cậu đột nhiên tìm được một nơi vững chãi để dựa vào.

Trời đất quay cuồng trong chốc lát, Ngô Hoan nằm trong lòng Lâu Lan Úc, mông truyền đến cảm giác đau đớn, cậu ngơ ngác chớp mắt, sau đó mới nhận ra mình vừa bị đánh mông.

"Tiên sinh?" Ngô Hoan kêu lên: "Tiên sinh!" Cậu vặn vẹo muốn chạy trốn: "Tiên sinh! Tiên sinh! Sao lại đánh em?" Cậu ấm ức đến phát khóc: "Tiên sinh..."

Lâu Lan Úc nhẫn tâm không cho Ngô Hoan nhìn thấy mặt hắn, không mắng mỏ cũng không an ủi, yên lặng trừng phạt Ngô Hoan một cách lạnh lùng.

Ngô Hoan lúc đầu vẫn còn nín thở, nhưng dần dần cậu bắt đầu khóc không kìm được.

Cậu vừa khóc, bàn tay đang giơ lên ​​của Lâu Lan Úc dừng lại giữa không trung, ngay sau đó, nó nhẹ nhàng đáp xuống lưng Ngô Hoan, hắn khẽ thở dài, âm thanh này truyền đến tai Ngô Hoan, không hiểu sao lại kích thích tâm trạng căng thẳng của cậu, cậu co vai vùi vào ngực Lâu Lan Úc như một đứa trẻ, khóc không kiềm chế.

Không giống như trước nhỏ giọng yếu ớt khóc nức nở, hay kìm nước mắt không chịu tỏ ra yếu đuối, hoặc cắn môi âm thầm rơi nước mắt, lần này  cậu lớn tiếng khóc, cố gắng để trút bỏ mọi cảm xúc phức tạp trong cơ thể.

"Ahhh!!! Tiên sinh!!"

Ngô Hoan khóc rất thảm thiết, rất chật vật, khóc đến mức gần như nghẹn thở, cậu vừa khóc vừa kể đứt quãng: “Em… hức… em... đau quá, tiên… tiên sinh... đau quá, đau quá..." 

Cậu khóc lóc kêu đau, nhưng lại liều mạng lao vào vòng tay của tiên sinh đã đánh cậu, ôm thật chặt, khóc lớn để trút bỏ những ấm ức và giận dữ trong quá khứ, giống như một chiếc lò xo bị ép chặt chợt thả lỏng, tinh thần lập tức như muốn sụp đổ hoàn toàn.

Lâu Lan Úc ôm Ngô Hoan như ôm em bé, nhẹ giọng dỗ dành, thỉnh thoảng lại khẽ ngâm nga, giống như dỗ dành một đứa trẻ, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

"Ngoan, có tiên sinh ở đây rồi."

Ngô Hoan nghẹn ngào nức nở: "Em... Em thật sự muốn... đánh chết bọn họ..."

"Ừ. Tiên sinh biết, Hoan Hoan vẫn luôn rất dũng cảm, nhưng tiên sinh có thể ở bên em."

"Em… em muốn chết chung với bọn họ..."

Lâu Lan Úc cau mày, cuối cùng lại bất lực giãn ra: “Em nhẫn tâm bỏ lại tiên sinh à?"

"Không nhẫn tâm, không đành lòng, vậy nên, em đã bỏ cuộc."

Trong lòng Lâu Lan Úc trong nháy mắt mềm mại vô cùng, giống như bị cọ xát liên tục, vừa chua vừa ngọt, khiến da đầu hắn tê dại, không nhịn được ôm lấy trân bảo trong lòng.

Bây giờ hắn đã biết, địa vị của hắn trong lòng Ngô Hoan hóa ra còn quan trọng hơn so với hận thù của cậu!

Ngô Hoan tựa mặt vào bả vai Lâu Lan Úc, nước mắt làm ướt một mảng áo sơ mi: “Tiên sinh, em muốn về nhà."

“Được được, bây giờ chúng ta đi về.” Lâu Lan Úc ôm Ngô Hoan, miệng thì đáp lời nhưng vẫn không nhúc nhích: “Để ta ôm em thêm một lát.”

Hắn nhắm mắt lại, thở dài nói: "Ngô Hoan, em làm ta sợ lắm đó."

Ngô Hoan chớp chớp mắt, không nói gì.

Tiệm net yên tĩnh, máy bật lên phát ra ánh sáng màu bạc, lúc này đây trông tựa như ánh trăng tuyệt đẹp.

Bảo vệ của Kim Đỉnh Uyển đã đến, nhưng họ chỉ thấy Lâu Lan Úc bế Ngô Hoan đi xuống. Ngô Hoan trải qua nhiều thăng trầm cảm xúc, sau khi khóc cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lâu Lan Úc nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế xe, quay người lại nhỏ giọng nói với trợ lý: “Đừng để vết thương của đám người Phó Ngân Hà bình phục quá nhanh. "

Trợ lý: “Có cần dạy cho bà Phó một bài học không?”

Lâu Lan Úc: "Cứ thong thả, còn nhiều thời gian."

Trợ lý ngước mắt nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Lâu Lan Úc, trong lòng không rét mà run. Quả nhiên, tiên sinh vẫn là tiên sinh lòng dạ sắt đá như trước, không thể chỉ vì hắn ở trước mặt Tiểu Hoan tiên sinh ra vẻ hiền lành mà buông lỏng cảnh giác, cho rằng hắn rất nhân từ được

Tác giả có lời muốn nói: Ahhh kết thúc rồi!!! Vốn ban đầu chỉ định viết một quyển sảng văn thôi mà không hi vọng sao tôi lại càng viết càng khó chịu!!!

Đây là lần đầu tiên tôi viết về một nhân vật chính yếu đuối, khốn khổ và bệnh tật như vậy, tôi không biết nên viết như nào nữa.

Tôi đã viết về nhiều nhân vật yếu đuối, nhưng họ đều là kiểu người thể chất yếu đuối nhưng tinh thần mạnh mẽ. Joseph trong <<Gặp ma>> là người yếu nhất, nhưng hắn vẫn có tinh thần mạnh mẽ, hơn nữa rất biết nhìn thời, thật ra rất thông minh. Bộ <<Yếu đuối>> Cảnh Tú tuy là dây tơ hồng, nhưng mà cậu ấy tùy lúc là có thể trôi dạt đi, tâm lý cũng rất mạnh mẽ. 

Chỉ có mình Hoan Hoan là nam chính duy nhất có tâm lý yếu, vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng trong lòng lại yếu ớt đến mức có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.

 

Tôi cảm thấy khó chịu đến mức khó mà viết chi tiết được.

Lúc đầu tôi chỉ muốn viết cái kiểu mà đại mỹ nhân lộ mặt tỏa sáng làm tất cả mọi người chói mù mắt ấy (cực sảng). Nhưng càng viết tôi càng thấy khó chịu, cuối cùng chỉ có thể cắt bớt một số vai phụ và cốt truyện mới có thể viết xong một cách khó khăn TvT.

PS: Cuối cùng, tôi sẽ thêm phần ngoại truyện về cá nhân Lâu Lan Úc và lời độc thoại của một số người khác, liên quan đến sự thay đổi thái độ của Phó Ngân Hà và Lâm Trường Túc.

Vốn dĩ ở giữa còn có một đoạn cốt truyện về những người này, bởi vì sự dây dưa và kích thích giữa bọn họ mới dẫn đến sự sụp đổ hiện tại của Hoan Hoan, nhưng tôi đã cắt bỏ nên bước ngoặt ở giữa có chút đột ngột.

Tôi gặp khó khăn, những ngày tôi ngừng cập nhật nhiều nhất là khi tôi gặp khó khăn trong việc viết.

Tôi cảm thấy tệ đến mức không thể viết tiếp được.

PPS: Tôi sẽ viết một truyện ngắn khác, siêu ngắn, 3-5 chương là xong. Đó là một câu chuyện thú vị về sở thích cá nhân. Sau khi viết xong, có thể sẽ đăng hết trong một lần hoặc đăng hết trong vài ngày. (Cũng có thể là hơn mười ngày, tôi không có khái niệm về thời gian.)

Tôi cần phải viết ngay một bộ sảng thiệt sảng, bộ này làm tôi khó chịu quá.

END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.