Đời Hết Tươi Khi Vắng Bóng Người

Chương 4



Toàn bộ việc thương lượng với trường học đều được giao cho Lâu Lan Úc làm, Ngô Hoan từ khi xuống xe thì bám dính bên cạnh Lâu Lan Úc như một chú chim nhỏ, mũ, khẩu trang và áo hoodie rộng thùng thình che kín dáng người và khuôn mặt cậu, khiến cho người khác không thể nhìn được một chút dung mạo nào.

Chủ nhiệm giáo dục uyển chuyển yêu cầu Ngô Hoan cởi mũ và khẩu trang xuống, vì phương châm của trường là yêu cầu không được mặc quần áo lố lăng.

Ngô Hoan nghe xong, vô thức che mặt lại tỏ vẻ phản kháng.

Lâu Lan Úc nhìn cậu một cái, nói vài lời với chủ nhiệm giáo dục, đồng thời đưa giấy chứng nhận chẩn đoán tâm lý ra, lập tức khiến chủ nhiệm giáo dục thông cảm và thấu hiểu cho tính cách đặc biệt của Ngô Hoan.

Sau đó họ trò chuyện rất nhiều. Phần lớn thời gian là chủ nhiệm giáo dục nói, Lâu Lan Úc chỉ thỉnh thoảng bổ sung vào vài câu, nhưng mỗi câu đều làm tăng thêm sự quan tâm của chủ nhiệm giáo dục giành cho Ngô Hoan.

Ngô Hoan ở bên cạnh Lâu Lan Úc dần dần chìm vào suy tư, sao cậu lại nghĩ Lâu Lan Úc sẽ làm mấy chuyện như dùng quyền lực chèn ép người khác, hoặc là như mấy cô gái trẻ ở Kim Đỉnh Uyển lén lút nói ‘tặng vài tòa nhà, thêm vài cái thư viện thì chẳng phải muốn vào trường nào thì vào à’?

Ngoại trừ quản gia bà bà và những người giúp việc đã làm việc ba bốn năm biết sự thật, những người khác đều cho rằng Ngô Hoan dựa vào Lâu Lan Úc quyên tiền cho trường mới có thể vào đây học, hiển nhiên là không phải, đây là do cậu tự mình thi đậu.

Nghĩ tới đây, Ngô Hoan cảm thấy có chút tủi thân, Lâu tiên sinh sao có thể bỏ tiền ra mua nhà cho cậu được, thành tích học tập trước đây của cậu kém cỏi, chính là Lâu tiên sinh kiên quyết ngồi sau lưng. giúp cậu làm bài tập về nhà thì điểm số của cậu mới được cải thiện.

Cậu nghỉ học hai năm, đột nhiên vào học lớp thực nghiệm của trường cấp ba tốt nhất Bắc Kinh là vì cậu trúng tuyển. Cậu được hưởng đặc quyền đeo khẩu trang, đội mũ và mặc quần áo lố lăng trong lớp là vì Lâu tiên sinh đã đưa giấy chẩn đoán bệnh tâm lý của cậu cho giáo viên xem, nhà trường suy xét đến bệnh tình của cậu mới không bắt buộc cậu.

Những người ở Kim Đỉnh Uyển đều nói sai.

"Lâu tiên sinh xin hãy yên tâm, tinh thần học đường của trường chúng tôi luôn văn minh và hòa đồng, các bạn cùng lớp rất thân thiện và sôi nổi, bạn học Ngô Hoan nhất định có thể kết bạn trong trường chúng tôi _ _"

“Không cần kết bạn.” Lâu Lan Úc ngắt lời hắn, nhỏ giọng nói: “Có thể thuận lợi tốt nghiệp là tốt rồi.”

Chủ nhiệm giáo dục sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói: "Đúng vậy, các em đã là học sinh lớp 12 rồi, hy vọng sau này bạn học Ngô Hoan sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ.” Có lẽ do nhận ra Lâu Lan Úc không phải là một người tốt, chủ nhiệm giáo dục bèn chuyển sự chú ý sang Ngô Hoan.

Tuy nhiên Ngô Hoan thậm chí còn chán hơn Lâu Lan Úc, nói nửa ngày trời cũng không thấy cậu đáp lại câu nào.

Chủ nhiệm giáo dục dần dần mệt mỏi, không nói nhảm nữa, nhanh chóng làm thủ tục rồi gọi chủ nhiệm lớp thực nghiệm đến đón người.

Chủ nhiệm lớp nhanh chóng đi tới nói: "Bạn học Ngô Hoan, bây giờ trò cùng tôi lên lớp trước."

Ngô Hoan quay lại nhìn Lâu Lan Úc.

Lâu Lan Úc: "Đi đi."

Lâu Lan Úc đứng tại chỗ nhìn cậu một lúc rồi dứt khoát rời đi, trái ngược hoàn toàn với Ngô Hoan cứ vừa đi vừa ngoảnh lại, thư ký hành chính nhất thời bối rối, không hiểu thái độ của Lâu tiên sinh đối với bạn nhỏ này.

Không có Lâu Lan Úc ở bên cạnh, Ngô Hoan trong lòng bất an, đi theo chủ nhiệm lớp đến lớp thực nghiệm.

Lớp thực nghiệm là lớp trọng điểm, học sinh trong lớp đều có sở trường riêng, hơn nữa đều thông minh và có tính tự giác cao. Khi chủ nhiệm lớp đứng bên trên giới thiệu, các học sinh đang bận việc riêng chỉ ngẩng đầu nhìn lên, vỗ tay thưa thớt.

Đôi tay giấu trong tay áo của Ngô Hoan căng thẳng siết chặt thành nắm đấm, theo sự chỉ dẫn của giáo viên chủ nhiệm, cậu bước đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, ngồi cùng với cậu là một bạn nữ, tính cách có chút lạnh lùng, cô ấy hãy còn đang nghe bài thi tiếng Anh. Trong suốt quá trình, cô ấy chỉ tránh ra nhường đường cho Ngô Hoan đi qua, sau đó liền không nói chuyện với cậu nữa.

Khắp nơi đều là người, tiếng đọc sách, nói chuyện, đọc diễn cảm từ khắp nơi truyền đến, giống như thủy triều ập đến, ngón tay Ngô Hoan run rẩy, cậu cố gắng chờ đến lúc tan học, tưởng rằng các bạn cùng lớp đều sẽ tránh ra, lại không ngờ bạn ngồi cùng bàn của cậu rất được yêu thích, có rất nhiều bạn cùng lớp đến trò chuyện với cô ấy.

Bạn cùng bàn của cậu tên là Tống Thanh Lãng, nghe như tên con trai, thái độ của cô không mặn mà cũng không lạnh lùng, nhưng các bạn cùng lớp lại rất thích trò chuyện với cô, rất nhanh đã đẩy Ngô Hoan trong góc ra.

Tống Thanh Lãng: "Được rồi, cậu còn chưa học qua thành ngữ ‘tu hú chiếm tổ’ à? Sao không dứt khoát kêu bạn học mới nhường chỗ cho cậu luôn đi?"

Người bạn cùng lớp vô tình chiếm mất một nửa chỗ ngồi của Ngô Hoan quay đầu nhìn lại, phát hiện Ngô Hoan đang co ro trong góc như con chim cút nhỏ, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng có chút áy náy: "Xin lỗi bạn nha."

Ngô Hoan co quắp ngón tay không trả lời, tư thế rất chống cự.

Những người khác thấy vậy thì ngại ngùng bỏ đi, chỉ là trước khi đi còn nói với Tống Thanh Lãng rằng tuần sau là sinh nhật Lâm Trường Túc, Đỗ Chu Lạc dự định tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ta, hỏi cô định chuẩn bị quà gì.

Tống Thanh Lãng: “Chuyện này để sau hãy nói.” Cô vẫn chưa quyết định có nên đi hay không.

Nghe được mấy cái tên quen thuộc, Ngô Hoan lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sang thì vô tình chạm phải ánh mắt của Tống Thanh Lãng, không khỏi rụt vai lại.

Hết tiết ba, giáo viên chủ nhiệm bảo lớp trưởng mang sách đến cho Ngô Hoan, Ngô Hoan nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó nóng lòng chất sách lên bàn, bản thân thì trốn vào trong đống sách.

Giống như con chuột nhỏ chui vào tổ của nó. Tống Thanh Lãng nghĩ vậy.

Buổi chiều, Phó Ngân Hà và những người khác quay trở lại lớp học, ngoại trừ Lâm Trường Túc, ba người còn lại hoặc đã được tuyển thẳng hoặc đã quyết định ra nước ngoài, hẳn là vì Lâm Trường Túc họ mới đến trường.

Lâm Trường Túc vừa trở lại lớp liền đến tìm Tống Thanh Lãng: "Tống Thanh Lãng, tuần sau là sinh nhật tớ, cậu có muốn tới không?"

Tống Thanh Lãng lướt qua Lâm Trường Túc nhìn về phía Đỗ Chu Lạc, Du Phi Bạch và Phó Ngân Hà ở phía sau hắn, hai người đầu tiên đều đang nhìn cô, tựa như sợ cô bắt nạt Lâm Trường Túc. Tống Thanh Lãng cười nhạo, ở trường trung học Trí Đức này ai mà đám bắt nạt Lâm Trường Túc chứ?

“Vậy thì đi thôi.” Chỉ còn một năm nữa, Tống Thanh Lãng cũng không muốn xảy ra bất hòa gì với đám thái tử này.

Tống Thanh Lãng dù cũng là một nữ thái tử, nhưng cô lại không giao thiệp nhiều với mấy người Phó Ngân Hà, cũng không có hứng thú kết bạn, nhưng cô có chút kiêng dè nhà cậu Phó Ngân Hà, cũng chính là Lâu gia.

Lâm Trường Túc sau khi nhận được câu trả lời chính xác thì nở nụ cười, sau đó quay lại nhìn Ngô Hoan bên cửa sổ: "Đây chính là bạn học mới mới đến hôm nay phải không?"

Ngô Hoan nghe được thanh âm ôn hòa này thì có chút sợ hãi, ôm đầu quay mặt vào tường, giả vờ như không nghe thấy lời của Lâm Trường Túc.

Lâm Trường Túc có chút xấu hổ, hắn hiếm khi bị từ chối thẳng như vậy.

Tống Thanh Lãng nheo mắt lại, nhịn cười: "Lâm Trường Túc, cậu đừng để ý, bạn học mới rất sợ người lạ, tôi là bạn cùng bàn còn chưa có cơ hội nói chuyện với cậu ấy kia kìa."

"Thật sao?" Lâm Trường Túc mỉm cười: "Thật đáng tiếc. Tớ hy vọng bạn học mới có thể nhanh chóng hòa nhập với lớp ta."

Nói xong, hắn quay trở lại bên đám người Phó Ngân Hà.

Đỗ Chu Lạc nằm trên bàn nói: "Du Phi Bạch, hay là cậu đi dạy học sinh mới lễ phép với người khác như thế nào đi?"

Du Phi Bạch lười biếng bác bỏ: “Sao cậu không đi?” Gã chuẩn bị nước ngoài, cũng lười gây chuyện, hơn nữa người nói chuyện cũng không phải Lâm Trường Túc, chỉ bằng Đỗ Chu Lạc mà muốn dạy gã làm việc?

"Các cậu nói gì vậy?" Lâm Trường Túc ngồi xuống, nhìn về phía Phó Ngân Hà khuôn mặt góc cạnh tính tình kiêu ngạo bên cạnh.

Phó Ngân Hà tựa lưng vào ghế, nhàm chán nghịch bút bi. Nghe vậy, hắn ngay cả mi mắt cũng không nhấc, cũng không đáp lại lời của Lâm Trường Túc.

Du Phi Bạch đi tới, ghé vào trên lưng Lâm Trường Túc nói: "Trường Túc muốn quà sinh nhật gì nào?"

Lâm trường Túc cười nói cái gì cũng được, có lòng là được rồi.

Đỗ Chu Lạc lập tức chen tới, sôi nổi nói về chuyện sinh nhật của Lâm Trường Túc, đồng thời vứt chuyện của bạn học mới ra sau đầu, dù sao thì đó cũng chỉ là một chủ đề để giải trí khi buồn chán.

Ngô Hoan đang dựa vào tường ngơ ngác nhìn bức tường trắng, bên tai vang lên vài âm thanh quen thuộc lại vô cùng đáng sợ, tuy rằng sau khi vỡ giọng, dung mạo có thể cũng đã thay đổi, nhưng cậu vẫn có thể vừa nghe đã nhận ra.

Những người đó từng là cơn ác mộng của cậu.

Ngô Hoan từng bị bạo lực một năm, lúc đầu là bạo lực lạnh, nhưng sau đó ngày càng trở nên nghiêm trọng, cậu bị kéo lên sân thượng của tòa nhà dạy học trong trường, bởi vì phản kháng mà trong lúc xô đẩy bị ngã xuống tầng suýt nữa thì chết.

Trong số những người bắt nạt cậu có Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc, bọn họ cho rằng Ngô Hoan là một tên tiểu nhân chỉ biết nịnh nọt, nên đã dùng bạo lực với cậu, mặc dù Phó Ngân Hà không tham gia nhưng cũng không ngăn cản.

Khi đó Ngô Hoan vẫn là con nuôi của nhà họ Phó, mà thái độ của Phó Ngân Hà chính là thái độ của nhà họ Phó, sự bàng quan thờ ơ của hắn khiến những người bắt nạt cậu càng không kiêng nể gì.

Ngô Hoan sợ bọn họ.

Sự xuất hiện của Đỗ Chu Lạc và những người khác khiến Ngô Hoan nhớ lại những cơn ác mộng trong quá khứ. May mắn thay, sau hai năm điều dưỡng ở Kim Đỉnh Uyển, Ngô Hoan mới không lập tức lên cơn sốc, cậu cũng không rõ Lâu tiên sinh có biết những người từng hại cậu cũng ở lớp thực nghiệm không.

Ngô Hoan lén lút hít sâu một hơi, cậu muốn trở về Kim Đỉnh Uyển.

Nghe thấy tiếng hít sâu, Tống Thanh Lãng chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía bạn cùng bàn mới của mình, hình như cậu ấy đang run thì phải? Khóc rồi? Nhát gan vậy luôn?

Tống Thanh Lãng kinh ngạc nhướng mày, từ trên bàn lấy ra một nắm kẹo nổ ném vào tay Ngô Hoan, thích thú nhìn Ngô Hoan như đạp phải mìn mà đột nhiên nhảy lên.

Tống Thanh Lãng nhịn cười: “Bạn cùng bàn mới, cho cậu kẹo nè.”

Ngô Hoan cầm kẹo, ngơ ngác nói: “Cảm ơn, cảm ơn… ợ!” Cậu sợ tới mức ợ lên.

Tống Thanh Lãng cúi đầu cười.

Tuy nhiên, cũng vì vậy mà Ngô Hoan nhận thấy Tống Thanh Lãng không có ác ý nên mới từ từ thả lỏng thần kinh, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với cô.

Buổi chiều đến giờ thể dục, Ngô Hoan trốn ở lớp trống không chịu đến sân thể dục, Tống Thanh Lãng đến tháng, đau bụng nên cũng quay lại lớp.

Cô tò mò hỏi: “Ngô Hoan, sao cậu không cởi mũ và khẩu trang ra?”

Ngô Hoan lắc đầu, nhận lấy bánh quy từ tay Tống Thanh Lãng, lúng túng nói: “Tớ, tớ không đẹp, người khác nhìn thấy sẽ… ghét tớ.”

Trước đây cậu không hiểu sao cả hai đều là người không quyền không thế, tại sao đám người Du Phi Bạch ghét cậu nhưng lại thích Lâm Trường Túc. Sau đó, trong một lần vô tình cậu nghe thấy Đỗ Chu Lạc cười nhạo cậu giống như một con chuột trong cống, ả chạm vào cậu giống như chạm vào vi khuẩn bẩn thỉu, mà Phó Ngân Hà sau khi khỏi bệnh cũng không muốn quan tâm đến tới cậu nữa.

“Dù xấu thì có thể xấu đến mức nào chứ?” Tống Thanh Lãng không tin lời của Ngô Hoan, cô cảm thấy Ngô Hoan đang quá tự ti.

Ngô Hoan nói: “Thật sự… sẽ ghét đó.” Cậu đứt quãng nói về trải nghiệm bị ghét vì ngoại hình xấu của mình.

Tống Thanh Lãng không thể tin được, nhưng cũng miễn cưỡng tin rằng người bạn cùng bàn mới của mình trông không đẹp cho lắm.

Bạn cùng bàn mới tính tình ôn hòa, Tống Thanh Lãng có ấn tượng tốt với Ngô Hoan. Cô nói: “Người ghét cậu chỉ vì ngoại hình, cậu cứ coi bọn họ như rác rưởi là được.”

Ngô Hoan mím môi cười: “Sao có thể như vậy được…” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Cậu lặng lẽ nhìn Tống Thanh Lãng, nghĩ đến việc tối về sẽ chia sẻ về người bạn đầu tiên mà cậu quen được với Lâu tiên sinh.

Tống Thanh Lãng xua tay nói: "Đợi đến lúc cậu muốn cho tôi xem mặt thì tôi sẽ xem, dù sao tôi cũng sẽ không ghét bỏ cậu."

Ngô Hoan thấp giọng nói: "Ừm. Cảm ơn."

Lâm Trường Túc đang xử lý danh sách lớp ở bên kia, nhìn thấy tên của bạn cùng lớp mới: Ngô Hoan.

Lâm Trường Túc sửng sốt, sau đó lắc đầu phủ nhận, hẳn đây không phải "Ngô Hoan’ mà hắn biết.

Sau khi "Ngô Hoan’ xảy ra chuyện, chuyện này đã được nhà họ Phó xử lý, hẳn là cậu ta đã bị đuổi đi mới phải.

Đỗ Chu Lạc từ phía sau đi tới: "Cậu đang nhìn gì vậy?"

Lâm Trường Túc như thể không có chuyện gì che danh sách học sinh lớp lại, “Tớ đang ghi lại danh sách điểm danh của học sinh thôi."

“Ồ.” Đỗ Chu Lạc nghe vậy thì không còn hứng thú, so với chuyện này chẳng thà đi thưởng thức gương mặt của Lâm Trường Túc còn hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoan Hoan nhà chúng ta nam nữ gì đều mê hết, yeah.

Có lẽ chương sau sẽ lộ mặt?

Khoảng chừng mười mấy chương thì bộ này sẽ end.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.