Đời Hết Tươi Khi Vắng Bóng Người

Chương 5



Vừa xuống xe, Ngô Hoan đã chạy như bay vào nhà, nhìn thấy quản gia bà bà thì hô lên: "Bà bà, bà bà, tiên sinh đâu rồi?"

Quản gia bà bà ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Ngài ấy đang giải quyết chút việc riêng ở đồng cỏ trên lầu, con đừng lên đó, ngồi đây ăn canh rồi nói chuyện với bà bà.”

“Ồ.” Ngô Hoan ngồi ở phòng khách, uống canh trước, sau đó vừa làm bài tập về nhà vừa không nhịn được nói chuyện với quản gia bà bà: “Bà bà, hôm nay có bạn học hẹn con đến câu lạc bộ sau giờ học."

Quản gia bà bà phối hợp hỏi: “Vậy con có đi không?”

"Không ạ." Ngô Hoan ngẩng đầu nói: "Con phải về hỏi tiên sinh đã."

Quản gia bà bà: “Có nhiều người không? Con không sợ sao?”

“Nhiều.” Ngô Hoan cúi đầu, thấp giọng sửa lại: “Không phải là con sợ, chỉ là con không quen thôi.”

Quản gia bà bà mỉm cười không nói gì.

Ngô Hoan liếm môi, không nói chuyện với bà nữa.

Một lúc sau, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng động, hình như có chút ồn ào, bèn vô thức quay đầu lại nhưng không thấy gì. Một lúc sau, Lâu Lan Úc từ trên lầu đi xuống, động tác chậm rãi, đẹp đến khó tả.

Ngô Hoan: "Tiên sinh."

Lâu Lan Úc “ừm” một tiếng đáp lời, đặt lòng bàn tay lên đầu Ngô Hoan. Hơi nóng từ lòng bàn tay tựa như có thể xuyên qua tóc đốt cháy da đầu cậu. Ngô Hoan sửng sốt một lát, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay trên đỉnh đầu đã khẽ chạm rồi rời đi.

"Vừa rồi em đang nói gì vậy?"

“Nói về bạn học của em.” Ngô Hoan kể ngắn gọn những gì vừa nói, vốn tưởng Lâu Lan Úc sẽ không có hứng thú nghe, không ngờ hắn lại ngồi xuống, tỏ thái độ lắng nghe. Trong lòng Ngô Hoan hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cậu rất nhanh đã bị ý muốn nói ra của mình đánh bại: “… Cô ấy là bạn cùng bàn của em, có rất nhiều người thích cô ấy.”

Lâu Lan Úc: “Vậy Hoan Hoan cũng thích sao?"

Ngô Hoan gật đầu: “Cô ấy khá tốt.”

Lâu Lan Úc nhìn chằm chằm vào Ngô Hoan, đôi mắt tối sầm. Ngô Hoan đang phấn khích dần dần nhận ra có gì đó không ổn, không khỏi da đầu tê dại, cả người lạnh lẽo: “Tiên sinh?”

“Kể tiếp đi."

“…” Ngô Hoan lắc đầu: “Hết rồi ạ.”

Lâu Lan Úc: "Vậy đến lượt ta hỏi."

Ngô Hoan do dự: "Ngài hỏi đi."

"Bạn cùng bàn mới là nữ."

"Đúng."

“Tên là gì?"

"Tống Thanh Lãng, bọn em chỉ là bạn cùng lớp, cô ấy không chê em, em không biết chơi game, cô ấy cũng gánh em.” Bấy giờ Ngô Hoan mới nhớ ra Lâu Lan Úc không thích cậu luôn nhắc đến người khác, vì vậy chủ động giải thích.

Lâu Lan Úc ngước mắt nhìn quản gia bà bà, bà đáp: “Là cô gái nhà họ Tống, tính cách không tệ.”

Ngô Hoan lúc này mới biết thì ra quản gia bà bà biết Tống Thanh Lãng, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười của Lâu Lan Úc, khối thịt mềm sau gáy bị nhéo, cậu ngẩng đầu nhìn Lâu Lan Úc đang nghiêng người qua đây.

"Ở trường cảm thấy thế nào?"

“Không ghét."

Cậu học ở lớp thực nghiệm ba ngày, chỉ có Tống Thanh Lãng nói chuyện với cậu, mặc dù điều này cũng liên quan đến việc cậu không thích nói chuyện với người khác. Đám người Phó Ngân Hà rất hiếm khi đến lớp nên hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của cậu, điều này khiến Ngô Hoan thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng, vì vậy mấy ngày qua cũng coi như tạm ổn, cậu không còn quá bài xích trường học và đám đông nữa

Ngô Hoan nói với Lâu Lan Úc mà mình tin tưởng, có chút xấu hổ, cũng có chút kiêu ngạo, cậu nắm lấy tay áo Lâu Lan Úc, vô thức lộ ra sự ỷ lại: “Trừ Thanh Lãng ra, còn có người muốn cướp chỗ của em, em không trả lời cũng không đồng ý, bọn họ liền rời đi."

Khi cậu học cấp hai cũng có vài người đến nói chuyện với cậu, nhưng họ lại đột nhiên tỏ ra ác ý tột độ, Ngô Hoan càng nói lại họ thì họ càng ác ý sâu sắc hơn, bọn họ còn sẽ kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi.

Lâu Lan Úc ôm lấy Ngô Hoan, nói: "Thế mà em không bị dọa sợ à?"

Ngô Hoan nghe vậy thì không vui, nhưng cũng không phản bác, ai bảo hình tượng sợ người trước đây của cậu đã ăn sâu vào tâm trí chứ.

Hơn nữa thành thật mà nói, bây giờ kì thực cậu vẫn còn sợ hãi.

“Em đói.” Ngô Hoan đổi chủ đề.

Lâu Lan Úc: “Chưa đến giờ ăn, vừa nãy em còn uống canh, đợi chút nữa đi.”

Ở Kim Đỉnh Uyển có rất nhiều quy tắc phải tuân theo, chẳng hạn như phải ăn ba bữa đúng giờ, qua giờ cơm thì dù có đói bụng, trong nhà cũng không có đồ ăn vặt để ăn lót dạ. Nhưng từ sau khi Ngô Hoan chuyển đến, đồ ăn vặt dần xuất hiện ở những nơi cậu thường lui tới như tủ lạnh, phòng khách, phòng làm việc... 

Ngô Hoan khụ hai tiếng, nói cậu uống canh rồi nhưng vẫn đói, đồng thời hỏi có thể lấy chút đồ ăn vặt dưới gầm bàn không.

“Em chỉ nếm thử chút thôi, gói thịt bò khô đó nếu không ăn sẽ hết hạn mất, không thì em cắn một miếng, còn lại đều cho ngài hết được không. Còn có, còn có sô-cô-la đen mà mấy hôm trước tiên sinh đi công tác mang về, nếu không ăn thì nó sẽ chảy mất. Tiên sinh, tiên sinh cho em ăn chút đi mà." Ngô Hoan ôm lấy vai Lâu Lan Úc cầu xin.

Lâu Lan Úc vốn là sắc mặt lạnh lùng, nhưng thật sự bị Ngô Hoan quấn lấy đến mức đành phải thỏa hiệp nói: "Đi lấy hộp đồ ăn vặt ra, ta tự mình chọn."

"Dạ!" Ngô Hoan vui vẻ nhảy xuống ghế sofa.

Lâu Lan Úc cau mày: “Đi giày vào.”

Trên sàn đều trải thảm nên dù đi chân trần cũng không sao, nhưng ai bảo Lâu tiên sinh có quá nhiều quy tắc chứ? Ngô Hoan vừa nghĩ vừa xỏ giày chạy đi ôm hộp đồ ăn vặt đến, trong lúc đó còn lén lút để kem vào hộp rồi mang đến trước mắt Lâu Lan Úc nhìn hắn lựa.

Lâu Lan Úc bỏ qua kem hết lần này đến lần khác, Ngô Hoan nhiều lần muốn nhắc nhở hắn, nhưng khi chạm vào mắt của Lâu Lan Úc lại không dám nói gì.

Cuối cùng, Lâu Lan Úc chỉ chọn tổng cộng bốn món đồ ăn vặt, khẩu phần cực kỳ nhỏ.

Ngô Hoan trong lòng u oán.

Lâu Lan Úc thấy thế thì nói: "Em không thích à?"

"Không _ _ có _ _" Ngô Hoan dài giọng, ôm đồ ăn vặt quay lưng lại với Lâu Lan Úc, cầm bút lên nói: "Em đang làm bài tập, tiên sinh đừng làm phiền."

Lâu Lan Úc: "Ngô Hoan, có phải em ăn gan hùm rồi không?"

Ngô Hoan rụt vai, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Quản gia bà bà đi tới hòa giải, khen Ngô Hoan trở nên hoạt bát, gan cũng lớn hơn, đây đều là chuyện tốt. Hơn nữa, Ngô Hoan lớn mật như vậy, chẳng phải là do Lâu Lan Úc tự mình dung túng sao?

Lâu Lan Úc cũng không vì chuyện nhỏ này mà tức giận. Hắn nhìn chằm chằm vào gáy Ngô Hoan, thiếu niên vóc người nảy nở, tứ chi thon gầy, sống lưng cũng nhờ hắn dạy dỗ 2 năm mà lúc nào cũng thẳng.

Khi Ngô Hoan về nhà đã cởi bộ quần áo dài có mũ ra, chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, dưới lớp áo lót là đường nét cơ thể ẩn hiện.

Lâu Lan Úc xoa xoa ngón tay, trong mắt tràn ngập sắc thái nồng đậm.

Hắn đột nhiên đứng dậy đi về phía cầu thang.

Ngô Hoan quay người lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng Lâu Lan Úc đang sải bước rời đi. Cậu tưởng Lâu tiên sinh còn có việc chưa làm xong, thầm nghĩ tiên sinh thật sự rất bận.

***

Trong vô thức, Ngô Hoan đã học ở lớp thực nghiệm được năm ngày.

Buổi chiều ngày thứ năm, cuộc họp lớp thứ tám bắt đầu, toàn bộ giáo viên và học sinh cấp ba bước vào khán phòng đông đúc. Ngô Hoan từ xa thấy vậy liền trốn đi, Tống Thanh Lãng ở cùng cậu đã lâu, biết cậu sợ đám đông, có thể có chút triệu chứng tự kỷ, thấy vậy liền chạy theo cậu.

Hai người trốn trong phòng chứa đồ rộng rãi ở khán phòng sau hậu trường, Tống Thanh Lãng còn mua hai ly trà sữa, một ly cho Ngô Hoan.

Ngô Hoan nhận lấy, do dự có nên uống hay không.

Tống Thanh Lãng: "Dông dông dài dài, rốt cuộc cậu có uống không?"

Ngô Hoan: "Uống ngon không?"

Tống Thanh Lãng: “Một ly trà sữa, hạnh phúc thăng thiên.”

Ngô Hoan tin là thật, cắm ống hút vào cốc trà sữa, ngẩng đầu liền thấy Tống Thanh Lãng đang nhìn mình với đôi mắt sáng ngời, còn không ngừng thúc giục: “Mau bỏ khẩu trang ra, đợi lát nữa đá tan thì trà sữa trong cốc sẽ hỏng mất."

Ngô Hoan chớp chớp mắt, xoay người quay lưng về phía Tống Thanh Lãng: “Cậu không được nhìn trộm.”

“…” Tống Thanh Lãng: “Không nhìn thì không nhìn.”

Ngô Hoan cẩn thận uống một ngụm trà sữa, đồng tử lập tức giãn ra, ngon quá!!

Cậu vui vẻ hút trà sữa, trong lúc nhất thời quên đeo khẩu trang, thậm chí còn quên quay đầu lại.

Khán phòng phía trên đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay vang dội, Tống Thanh Lãng ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Nghe âm thanh này là biết nếu không phải Phó Ngân Hà đang lên diễn thuyết thì cũng là Lâm Trường Túc. một người vẻ ngoài tương xứng với thực lực, người còn lại thì không nên coi thường. Chậc chậc, Ngô Hoan, nếu gặp hai người này… không, khi gặp những người này thì nhớ tránh xa, đừng đến trước mặt bọn họ, những người này cậu không trêu nổi đâu _ _"

"Tớ biết, tớ rất ghét bọn họ." Có lẽ bởi vì tâm tình tốt, Ngô Hoan lần đầu tiên bày tỏ mình không thích đám người Phó Ngân Hà, cậu nói thêm mấy câu, lại không nghe được Tống Thanh Lãng trả lời. Không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tống Thanh Lãng đang nhìn thẳng vào mình không nhúc nhích.

"Thanh Lãng, cậu đang nhìn gì vậy?"

Tống Thanh Lãng chậm rãi dời mặt đi, che kín mũi miệng, hai má hiện lê ráng đỏ khả nghi, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Ngô Hoan trước mặt. Tim đập như trống, trong đầu chỉ còn lại một từ: Mỹ nhân!

Một mỹ nhân sống động, cuốn hút, tóc đen môi đỏ, da trắng như tuyết, tựa như nói cho mọi người biết, mỹ nhân chân chính có phong thái rực rỡ đến nhường nào, vẻ đẹp của Ngô Hoan chính là loại đẹp đến cùng cực, rực rỡ lóa mắt như vậy.

Tống Thanh Lãng đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Ngô Hoan, hai má đỏ bừng nói với cậu: “Ngô Hoan, cậu _ _”

Ngô Hoan tò mò nhìn cô, bóng dáng Tống Thanh Lãng phản chiếu trong đôi mắt như ngọc trai đen, tựa như đang nhìn người mà mình yêu say đắm.

Tống Thanh Lãng hơi thở dồn dập: "Hứa với tớ, nhất định phải luôn đeo khẩu trang!"

Lúc này Ngô Hoan mới ý thức được, Tống Thanh Lãng đã nhìn thấy mặt cậu! Khó trách cô lại kích động đến thế!

Cậu nhanh chóng đeo khẩu trang vào, trong lòng bất an, nhưng nhìn thấy Tống Thanh Lãng đối xử với mình càng nhiệt tình hơn trước, không khỏi càng có thiện cảm với cô.

"Cảm ơn đã nhắc tớ."

Tống Thanh Lãng lắc đầu, hồi lâu cũng không nói gì. Đối mặt với bức tường trống rỗng, cô cảm thấy thật lãng phí đôi mắt bèn quay lại tiếp tục nhìn Ngô Hoan, mặc cho lúc này cậu đã đeo khẩu trang lại.

Ngô Hoan quay người, lén lút tháo khẩu trang xuống, cắn ống hút hút một ngụm trà sữa.

‘Ực’, Tống Thanh Lãng không khỏi nuốt nước bọt.

Ngô Hoan tò mò hỏi: “Cậu muốn uống à?”

Tống Thanh Lãng khó khăn lắc đầu, cô chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, tuyệt đối không được chìm đắm trong đó! Không được để bị cám dỗ! Đừng nhìn Bắc Kinh không có gia tộc quyền thế nào họ Ngô mà cho rằng Ngô Hoan có thể tùy tiện đụng vào, nếu không có ai để mắt tới thì người đẹp như vậy sớm đã bị giấu trong lồng son rồi, sao còn có thể ra ngoài học được chứ?

Hơn nữa, tiếp xúc vài ngày, cô thấy giáo dưỡng, cách nói năng, ăn mặc, dung mạo của Ngô Hoan đều là hàng đầu, không giống như bị nuôi như đồ chơi.

"Thanh Lãng?"

"Cậu cứ uống đi, tớ không muốn uống." Tống Thanh Lãng trong lòng hối hận vì sao mình không gặp Ngô Hoan sớm một chút? Cô cũng muốn nuôi, sau này khi tiếp quản công ty nhà mình, cô thậm chí càng muốn nuôi trong nhung lụa. "Ngô Hoan, tớ nhớ cậu từng nói trước kia cậu từng bị bạo lực học đường?"

"Ừm."

“Cậu có thể nói cụ thể hơn được không?”

Ngô Hoan suy nghĩ một lát, cố gắng hồi tưởng lại quá khứ và miêu tả chúng, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện, ký ức kinh hoàng trong quá khứ hình như cũng không có đáng sợ tới vậy.

Sau khi nghe xong, Tống Thanh Lãng kinh ngạc phát hiện những người bắt nạt Ngô Hoan hóa ra là đám người Phó Ngân Hà. Càng sốc hơn là khi cô học cấp 2 đã từng nghe kể đám người Phó Ngân Hà cùng nhau bạo lực học đường một người, còn suýt giết chết người đó.

Vậy ra người đó là Ngô Hoan?!

Tống Thanh Lãng kết hợp tính cách của mấy người Phó Ngân Hà với những gì Ngô Hoan từng trải qua, đại khái có thể đoán được, khi ấy Ngô Hoan vừa rời núi, vừa tự ti vừa yếu đuối, lại không quen ai quyền quý, bị suy dinh dưỡng đã vậy da còn đen. quả thật không được đẹp cho lắm, hơn nữa còn gặp phải Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc xấu tính vì vậy mới phải chịu bạo lực học đường.

"Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc nổi tiếng là xấu tính, tính khí thất thường hơn nữa cực kì mê nhan sắc, bọn họ bắt nạt cậu cũng là chuyện có thể đoán được. Nhưng còn Phó Ngân Hà, dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, vậy mà hắn lại khoanh tay đứng nhìn.” Tống Thanh Lãng kìm lại lời chửi thề, nói với Ngô Hoan: “Tuần sau là sinh nhật Lâm Trường Túc, cậu có muốn đi không?”

Ngô Hoan: “Không muốn.”

Tống Thanh Lãng: “Vậy tớ hỏi câu khác, cậu có muốn báo thù không?”

Ngô Hoan im lặng hồi lâu mới đáp: “Muốn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sẽ lộ mặt trong tiệc sinh nhật, có lẽ là chương sau. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.