Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

Chương 24



Tôi vẫn như mọi ngày, sáng sớm dậy là cho hắn ăn cháo. Rồi đến công ty thay mặt hắn làm việc, đi đâu cũng nói là "giám đốc bảo mấy người...". Tôi là thư kí bên cạnh hắn, tất nhiên mọi người sẽ phải nghe theo, nhưng chẳng một ai biết rằng giám đốc đang nằm ở bệnh viện.

Tôi đi làm rồi mới biết, công việc của hắn nhiều như thế nào. Hết bàn luận bên công ty đối tác rồi đến bên chỗ phác họa chỉ bảo người ta, thỉnh thoảng lại có vài nhà báo đến phỏng vấn hết cả buổi. Ban biên tập thì khỏi nói, lần nào cũng gửi lên một xấp tài liệu. Toàn những thứ cần thiết cho công ty nên cần phải cật lực để xem hết. 

Tôi chỉ là thư kí mà chạy đi chạy lại mệt như vậy huống hồ gì là một giám đốc như hắn. Vậy mà nhiều khi hắn còn dành thời gian cho tôi được, cái này làm tôi cảm động rất nhiều.

Trời tối, tôi từ công ty trở về bệnh viện. Xem đây cũng như nhà của mình, cất giày rồi nằm bẹp xuống giường than thở. Hắn ngồi một bên, nhìn tôi cũng chỉ cười, ngoài cười ra là không có cảm xúc nào khác.

Bỗng một hôm tôi đang đút cơm cho hắn ăn. Hắn lại hỏi nhỏ:"Vị hôn phu mà em nói...là ai?"

Tôi thích nhìn khuôn mặt rối rắm của hắn lúc này. Lần đầu tiên có sự việc xảy ra ngoài ý muốn của hắn, điều này chắc hắn đã suy nghĩ rất nhiều đi.

Tôi đưa ngón tay lên tính toán:"Giám đốc, hôm nay là ngày thứ mấy?"

"Thứ bảy"

"Vậy ngày mai tôi cho anh xem mặt hắn nhé"

Hắn quay đầu đi không trả lời, tay tôi chọc vào má của hắn. Hắn vẫn không nhìn tôi. Khuôn mặt trắng nộn của hắn làm tôi thích thú, nhịn không được chọc nhiều thêm. Lần này, tay hắn bắt lấy tay tôi rất nhanh. Tôi ngạc nhiên, rồi lại cười, cúi đầu xuống tặng hắn một nụ hôn. Nụ hôn này hôn rất sâu. 

"Em học cái này ở đâu vậy?" Dù khuôn mặt đã ửng hồng nhưng đôi mắt hắn trầm xuống. Lành lạnh nói.

Tôi khiêu khích nhìn hắn:"Không phải nói là đi theo giám đốc, IQ sẽ tăng dần sao. Cái này tôi học anh đấy"

"Em không sợ vị hôn phu của em ghen hả?"

Tôi cứng đờ người, thì ra hắn tức giận là vì chuyện này:"Tất nhiên là sẽ ghen, nhưng đối với anh hắn sẽ không ghen đâu" tiện nháy mắt cho hắn một cái. Để lại cho hắn một mớ thắc mắc. Tôi liền qua giường bên cạnh ngủ.

Sáng sớm hôm sau hắn mở mắt dậy, thấy phòng mình có điều gì đó rất lạ. Những bông hoa hồng không biết từ đâu, gắn kết rất nhiều trong phòng. Dưới chân hắn là một dãy nến hình trái tim, ở trên cao mà một chùm bong bóng bay. 

Đây là ban ngày, nhưng trong phòng lại rất tối, hắn đi đến bật điện lên, những ánh nến lung linh liền dập tắt. Tôi đang rồi chỉnh sửa lại chiếc váy của mình bỗng thấy điện sáng. Khó chịu kêu lên:"Ai nha, chưa chuẩn bị xong mà, tắt điện lại đi"

"Em đang làm cái gì đấy?"

Nghe giọng nói này tôi liền ngẩn người ra:"ơ, anh dậy sớm vậy, em chưa chuẩn bị xong mà"

Tôi đổi cách xưng hô khá nhanh khiến hắn ngạc nhiên. Tôi biết ngay là người đầu đất như hắn sẽ đứng như trời trồng để tìm câu trả lời.

Tôi chuẩn bị xong xuôi, đi đến tắt điện, màn rèm phòng bệnh cũng thả xuống. Tôi kéo tay hắn đến bên mấy ngọn nến đang tự động vụt sáng kia, nhìn hắn nói:"Không phải anh luôn muốn dành tặng cho em một đám cưới hay sao? Dù chúng ta đã lớn, nhưng lời hứa lúc xưa thì vẫn còn, anh bị bệnh, không có khả năng làm đám cưới vậy nên...để em đến cưới anh vậy"

Cả người hắn bỗng run lên, giọng run rẩy không kém:"Em...có biết là mình đang làm cái gì không?"

Tôi gật đầu rất chắc chắn:"Em biết, năm xưa Triệu Mẫn làm đám cưới giả với Thẩm Nhật Minh, dù chuẩn bị tất cả đầy đủ nhưng chung quy vẫn là giả. Bây giờ em làm đám cưới với anh, dù bề ngoài là giả, nhưng trong lòng em là thật"

"Em đã nhớ lại hết?"

Tôi nắm lấy tay anh, mỉm cười lắc đầu:"Không nhớ, nhưng chính anh nói làm cho em biết. Không phải là anh muốn cưới sao, đến đây"

Hắn hiểu ra từ "vị hôn phu" trong miệng tôi là người nào. Nhưng dù vậy, hắn lắc đầu không chấp nhận:"Tôi đã nói là không thích em, sao có thể làm chuyện này được"

Tôi khó chịu nói:"Anh định cố chấp đến bao giờ hả? Anh không nói cũng đừng tưởng em không biết"

"Em biết đấy, bệnh tình của anh thì có thể sống được bao nhiêu ngày? Một ngày, hai ngày, thậm chí là ba ngày sau anh có thể chết bất đắc kì tử, em sao lại có thể giao cả cuộc đời của mình cho anh"

Tôi nghẹn họng, không nói được cái gì. Điều hắn nói là sự thật, tôi biết nói gì hơn nữa đây. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cả đời. Vậy mà hắn lại nghĩ cho tôi, nhưng trái tim tôi biết rằng, đám cưới này tôi phải làm bằng được. Bằng không sau này mình sẽ hối hận.

"Hủy bỏ đám cưới này đi"

"Không được" tôi khăng khăng từ chối, nói đúng hơn là kiên quyết từ chối.

Hắn thở dài buông tay tôi ra rồi đi đến cánh cửa. Tay chưa chạm đến ổ khóa, giọng tôi đã vang lên: "Nếu như anh không chịu làm đám cưới này, khi anh chết, em cũng sẽ đi theo anh"

Hắn quay lại rất nhanh. Ánh mắt nhìn tôi rất lạnh lùng:"Em có biết là mình đang nói cái gì không?"

"Em biết, biết rất rõ là đằng khác. Em nói được là em làm được" Tôi nói rất rõ ràng, dứt khoát. Và khẳng định rằng mình sẽ làm được. Đúng vậy, tôi bây giờ không còn cảm giác nữa rồi, chẳng biết là cảm giác buồn mất mát làm tôi không còn những cảm xúc vốn có nữa hay không, nhưng tôi biết nếu hắn ra đi tôi sẽ rất đau lòng. Sau này hắn chết, tôi cũng không còn sức sống. Vậy nên, những điều tôi nói đều là sự thật.

Hắn nhìn tôi rất lâu, muốn nói, cũng nói không được. Muốn mắng, mắng không xong. Chắc bây giờ hắn muốn nói tôi là đồ "ngu ngốc". Tôi ngu ngốc cũng được, ngu ngốc vì anh có gì không đúng?

Tôi chủ động đi đến nắm tay hắn kéo đi. Tôi thấy rõ mắt hắn hồng hồng, còn phủ một lớp sương mù, tôi nghĩ hắn cảm động đến sắp khóc. 

"Đừng lo nghĩ nhiều nữa, không phải ước muốn của anh đã trở thành hiện thực rồi hay sao. Em hiểu, anh cũng hiểu, vậy nên đừng bao giờ nói những lời đau lòng đó nữa, có được hay không?"

Hắn như một đứa bé, ôm chặt lấy tôi. Đầu khẽ gật làm tôi hạnh phúc đến mức nước mắt chảy ra lúc nào không hay biết. Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm được cho hắn, cơ thể hắn suy yếu theo từng ngày, tôi có thể cảm nhận được, nếu như hôm nay tôi không làm. Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ không còn cơ hội nữa.

Chúng tôi nắm tay nhau bước qua nhiều ngọn nến, ánh nến lung linh tỏa sáng khắp căn phòng với những bông hoa hồng màu đỏ. Hắn mang chiếc áo bệnh nhân, dù luộm thuộm nhưng cũng không kìm hãm lại được vẻ đẹp của hắn. Tôi mang một chiếc váy màu hồng, trang điểm thật kĩ rồi đến trước mặt hắn:"Anh nhìn em cho thật kĩ nếu như sau này không còn em bên cạnh nữa, cũng chỉ có thể nhớ đến em thôi nhé!"

"Chỉ sợ em lại quên anh thôi. Chứ anh thì không bao giờ"

Cái chữ "lại" sao nó thật đau. Cứ đâm sâu vào tim khiến tôi thật khó chịu, hắn nói rất đúng, chỉ có tôi quên hắn chứ hắn có quên tôi đâu.

Tôi ns chặt tay hắn như muốn nói:"Lần này sẽ không quên, nhất định không quên"

Hắn cười khẽ, xoa đầu tôi rồi chỉ vào ngăn tủ đầu kia:"Đến đó lấy đi, có quà cho em đấy"

"Quà sao?" tôi tò mò đi đến, theo sự chỉ dẫn của hắn thuận lợi mở tủ. Nhìn thấy trong đó là một hộp nhỏ màu đen có bám bụi bẩn ở trên, nhìn cũng biết đã để lâu lắm rồi, lấy tay lau nhẹ vết bụi đó.Tôi mở ra, thấy trong đó là một đôi nhẫn bạch kim, nhìn rất đơn giản nhưng lại hài hòa với nhau. Nếu nhìn kĩ là thấy nhiều hình trái tim nhỏ nhỏ xếp chồng lên nhau.

Nước mắt tôi chảy xuống, đưa tay lên bịt miệng ngăn cản để cho không có tiếng nấc phát ra. Tôi nhìn hắn, nhìn chiếc nhẫn, tay tôi như run lên.

Hắn đã chuẩn bị chiếc nhẫn này từ khi nào, từ khi gặp tôi? Từ lúc hắn bị bệnh hay là từ lúc tôi vào đây sống với hắn? Rõ ràng là đã chuẩn bị trước nhưng lại không nói lời nào, đôi khi còn lạnh nhạt với tôi là muốn che dấy điều này sao?

Tôi cầm nhẫn đi đến bên người hắn. Nước mắt không chủ động mà rơi trên mu bàn tay gầy của hắn. Tôi cầm tay hắn lên, lấy chiếc nhẫn lớn nhất nhẹ nhàng đeo vào. 

Hắn cũng như vậy, lấy cái còn lại đeo cho tôi, rất vừa với ngón áp út. Hai bàn tay đan xen nhau như thể không có gì có thể chia lìa. 

"Đồ ngốc, em khóc cái gì?"

"Còn không phải bị anh làm cho cảm động qua nên khóc sao?" Tôi sụt sùi cãi lại

"Như thế này mà đã cảm động rồi, đúng là mít ướt" Hắn khẽ mắng, giọng khàn khàn nhưng lại rất rõ ràng, còn có chút cười cười ở trong đó.

Tôi ôm chặt lấy hắn, khẽ nỉ non:"Nếu sau này không có anh, không biết em còn được như bây giờ nữa không"

Tôi nói rất nhỏ, như chẳng muốn hắn nghe thấy. Cứ nghĩ đến hắn ra đi là trái tim tôi lại đau đớn hơn lúc tôi gặp Thẩm Nhật Minh trong màn mưa lúc đấy.

Nghĩ về mọi chuyện, cũng chỉ có hắn làm cho tôi về mọi thứ, còn tôi cứ ngây thơ ngu ngốc không biết chuyện gì đang xảy ra. Mẹ thương yêu tôi ra sao, gia đình đoàn tụ lại với nhau như thế nào tôi cũng không cần để ý. Tôi thà, thà để họ ghét bỏ tôi cả đời, chứ không bao giờ để Đình Minh Tuệ ra đi, không bao giờ!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.