Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

Chương 27



Tôi ngồi trên ghế đối diện với Chu Gia Hân, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với hắn nghiêm túc như thế này. Ngoài những lần gặp mặt ở bữa họp đầu, hầu như tôi không hề thấy hắn ở công ty, kể cả hắn là cổ đông đi chăng nữa, tôi cũng không thích nói chuyện nhiều với hắn vì ngoài vẻ mặt cợt nhả thì vẫn là kiểu đùa bỡn, nhưng lần này tôi thật sự nghiêm túc ngồi đối diện với hắn.

Chu Gia Hân được Bình Nhi mời vào, có phần ngạc nhiên song cũng không để lộ ra ngoài. Hắn đi vào ngồi xuống rất từ tốn:”Không biết cô gọi tôi lên đây là có chuyện gì?”

Ánh mắt tôi lạnh lùng nhìn nhắn, chỉnh lại tư thế ngồ rồi nói: “Tôi đang rất thắc mắc quan hệ giữa anh và Minh Tuệ như thế nào mà có thề ngồi lên chức cổ đông này”.

Hắn cười khẽ, đưa tay lên rồi nói: “Câu hỏi rất hay, thật ra tôi và hắn quen từ khi ở bên Mỹ”

“Bên Mỹ” Tôi lẩm bẩm trong miệng. Có lần hắn nói với tôi hắn từng đi nước ngoài, chẵng lẽ là đi Mỹ? Nheo mắt lại nhìn Chu Gia Hân, vẻ mặt hắn cũng không phải là nói dối.

“Anh và hắn rất thân với nhau sao?”

“Cũng không phải thân, nhưng cũng được coi là bạn tốt” hắn trả lời đều đều, không có chút cảm xúc nào. Tôi gật gù xem như đã xác nhận.

“Chuyện lúc sáng chắc anh cũng biết rồi?” Tôi vừa cất lời hắn liền ngồi dậy, thẳng người lại, có vẻ rất nghiêm túc. Đôi môi nhếch lên.

“Đương nhiên là nghe rồi, chuyện này đồn ầm lên cả công ty không lọt vào tai tôi mà lạ. Mới ngày đầu tiên đi làm mà cô đã thay đổi hẳn”

“Tôi thay đổi nhiều lắm sao?”

“Chẳng lẽ bản thân mình thay đổi mà cô cũng không biết?”

“…” Tôi im lặng không trả lời, hắn nói đúng. Có lẽ bản thân tôi thay đổi mà tôi không hề biết, thái độ của Bình Nhi đối với tôi hoàn toàn khác trước đây. Nhưng chuyện này tôi không phải là cố ý, bản thân tôi bây giờ giống như không còn sức sống. Nhìn người khác thôi là tôi cảm thấy chán nản, những người nào gây sự với tôi, tôi đều muốn trừng trị họ. Nếu nói bây giờ tôi ra sao, tôi chỉ có thể trả lời là tôi mất hết cảm xúc rồi.

“Tôi thay đổi như thế nào?” dù biết nhưng vẫn muốn nghe lời nói từ hắn.

Chu Gia Hân nhìn tôi thật sâu, đôi mắt trầm xuống, cất giọng nói: “Cô trở nên xinh đẹp hơn, lạnh lùng hơn lại có lập trường vững hơn. Không những thế tính cách của cô lại trở nên thẳng thắn bộc trực nhưng lại che dấu rất sâu. Tôi nghĩ cô đã hoàn toàn mạnh mẽ hơn rồi đấy, con người mấy ai có được như cô bây giờ, muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị. Còn điều gì hơn?”

“Vậy tôi muốn tình, có tình không?” Khi hắn ngừng lại tôi liền nói.

“Cái đó không cần cũng được, dù sao cô cũng rực rỡ rồi” Chu Gia Hân nói rất tự nhiên, một chút như muốn thăm dò phản ứng của tôi như thế nào.

Tôi cười khẽ thành tiếng, nói đúng hơn là nụ cười mỉa mai. Hắn nói tôi rực rỡ nhưng bản thân tôi lại không tháy mình rực rỡ chút nào. Tôi muốn gì có thứ đó ư, vậy tôi muốn người đến người có đến không?

Tất cả mọi người đều nhìn thấy bông hoa nở rộ xinh đẹp, không nhịn được mà muốn chiêm ngưỡng nó, nhưng nào ai biết. Thời điểm bông hoa xinh đẹp nhất chính là lúc bông hoa đã tàn. Tôi bỗng nhớ rằng mình đã từng nghe ở đâu đó một câu nói:

“Hoa nở hoa không cần người hứng

Hoa nở nghĩa là hoa sắp tàn”

Xinh đẹp và tàn lụi chỉ cách nhau một giây, nhiều lúc tôi tự hỏi người, lúc bông hoa đó chỉ mới là một cái búp nho nhỏ, lúc bông hoa đó chỉ nở ra một chút ít tại sao người lại không đến chăm sóc nó. Đến khi nó trở nên xinh đẹp, người mới đến tưới cho hoa, nhưng người nào biết. Hôm nay người tưới, ngày mai hoa tàn.

Bây giờ tôi biết trách ai bây giờ, chỉ có thể trách ông trời trớ trêu, sắp đặt mọi sự việc không ổn thỏa để tôi phải chịu mọi đau đớn đến mất đi cảm xúc. Tôi nhìn Chu Gia Hân, đôi mắt hắn thấp thoáng nụ cười nhẹ, không phải là bỡn cợt hay là trêu chọc. Chỉ là cười, một nụ cười thành tâm.

Tôi nhìn hắn rồi về lại bàn làm việc, những ngón tay gõ gõ lên mặt bàn. Đánh đổi chủ đề: “Nếu tôi nhớ không lầm thì tất cả mọi việc đều do một tay tôi quản lí. Bây giờ tôi chán làm việc rồi, anh thay tôi làm đi”

Khuôn mặt hắn cứng ngắc, không thể nói nên lời: “Sao lại đổ mọi công việc lên đầu tôi. Cô không sợ tôi bán công ty sao?”

Tôi liếc hắn một cái: “Với khả năng của anh, nếu anh muốn bán thì anh bán lâu rồi”

“Hắc hắc” Hắn bị tôi đoán trúng tâm đen liền cười trừ.

“Cốc cốc, giám đốc, có người muốn gặp cô” giọng nói Bình Nhi từ phía ngoài vang vào, tôi nhìn về cánh cửa, vẫn lạnh nhạt nói: “Là ai?”

“Thẩm Nhật Minh, anh ta đến đưa đồ ăn trưa”

Tôi và Chu Gia Hân không hẹn mà liếc nhau một cái: “Quyết định vậy đi, anh thay tôi giải quyết công việc, mời” Nói xong tôi liền đứng dậy mời hắn đi về. Hắn căn bản không có quyền cãi lại, liên đứng dậy dùng khuôn mặt ai oán đi ra.

Chu Gia Hân đến mở cửa, tôi đi phía sau. Thẩm Nhật Minh đứng ngoài thấy hai chúng tôi, có vẻ ngạc nhiên rồi cũng cụp mắt xuống. Tôi nhìn Bình Nhi nói: “Cô đưa Gia Hân về rồi quay lại đây, tôi có việc cần bàn”

Bình Nhi gật đầu rồi rời đi, nhìn theo bóng hai người dần khuất tôi mới nhìn Thẩm Nhật Minh: “Anh đến đây làm gì?”

“Cơ thể em suy nhược trầm trọng, biết em chưa ăn trưa nên anh đem đồ đến”

Hắn nói như muốn dỗ ngọt tôi, tôi nhìn vào hộp cơm. Nhớ đến hộp cơm lạnh lần trước hắn đem cho tôi vào đêm khuyu. Lòng tôi lại nhói lên, nhưng lại lạnh nhạt nhìn hắn không hề có một tia cảm xúc: “Tôi ăn rồi”

“Anh đợi em ngoài cửa mãi, đâu có thấy em đi mua đồ ăn đâu, rõ ràng là em chưa có một chút nào vào bụng. Buổi sáng cũng không ăn..”

“Anh để ý kĩ như vậy làm gì, mời anh về cho” Tôi lên tiếng ngắt lời, thẳng thắn đuổi hắn đi.

Thẩm Nhật Minh lại cúi đầu, đôi mắt rưng rưng, bàn tay như vô lực hạ xuống: “Anh xin lỗi”

“Xin lỗi vì chuyện gì, anh căn bản không có lỗi với tôi”

“Những chuyện đã xảy ra…” Hắn ngập ngừng rồi lại cười tươi đưa cơm cho tôi: “Em nhận lấy cái này đi”

Tôi nhìn hắn chằm chằm, cũng không lấy hộp cơm: “Anh quan tâm tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh thích tôi sao?”

Tôi nói nửa đùa nửa thật, hắn muốn nghe cũng được, không muốn nghe cũng chẳng sao. Tôi cũng chăng phải là Đóa Ngọc Hân hay che dấu mọi chuyện trong lòng như lúc trước.

“Chẳng lẽ em giận tôi là vì chuyện này sao?”

Tôi thật rất muốn cười, con mắt nào của hắn là thấy tôi giận hắn? Qủa thật lúc trước tôi giận, thật sự rất giận vì lúc ấy tôi còn có tình cảm với hắn. Bây giờ nhìn hắn như người xa lạ, tôi lấy quyền gì mà giận hắn đây?

Hắn căn bản không biết cảm giác của tôi trong màn mưa đêm ấy là như thế nào. Với tôi, hắn không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Cũng là trời mưa về đêm, hắn lại gây cho tôi tổn thương sâu sắc, còn Đình Minh Tuệ lại cho tôi cảm giác hạnh phúc ngọt nào chưa từng có.

Tôi lắc đầu: “Anh nên về với Triệu Mẫn, cô ấy thích anh từ rất lâu rồi”

Giọng hắn khàn khàn, lại có chút nghẹn ngào, giống như đôi mắt lạnh nhạt của tôi làm hắn hiểu ra tất cả. Đúng vậy, ai cũng là người thông minh, chỉ có tôi là ngu ngốc nhận ra mọi chuyện quá trễ.

“Ngọc Hân, anh nợ em một tấm chân tình”

“ Ừ, anh nợ tôi một tấm chân tình, nhưng tôi nợ hắn cả cuộc đời” Tôi gắt gao nhìn hắn, hắn biết tôi đang nói về ai. Tôi cũng chỉ khẽ nói: “ Vậy nên, anh tốt nhất nên đem tấm chân tình này trả cho Triệu Mẫn có lẽ tốt hơn. Đỡ mất công anh nợ một lúc hai người”

Đôi mắt hắn đỏ au nhìn tôi đầy phức tạp, tôi không dám đối diện với hắn. Nhẹ giọng nói lại: “Anh về đi”

“Em thay đổi rồi”

Tôi tránh né ánh mắt của hắn: “ Dù sao thì mọi chuyện cũng đến mức này rồi, đừng níu kéo nữa”

Tôi thấy rõ ánh mắt hắn đau đáu nhìn tôi, tôi liền biết hắn đã hiểu ra rồi. Bụng tôi lại nhói lên âm ỉ, nhưng tôi vẫn cố đứng vững nhìn hắn. Không khí trầm xuống, chỉ nge thấy tiếng hít thở đều đều, đợi Bình Nhi trở về, tôi với Bình Nhi đi vào trong bỏ mặc hắn ở ngoài cửa. Tôi đóng cửa lại thật chắc rồi dựa vào người Bình Nhi.

Cô hoảng hốt ôm chặt lấy tôi, tôi lại dựa vào người cô, ôm chặt bụng mình để cho nước mắt chảy xuống. Bây giờ tôi thật sự muốn ra ngoài nói với Thẩm Nhật Minh những lời cuối cùng nhưng lại không thể mở miệng. Chỉ muốn hắn tự hiểu, hắn thích tôi thì sao chứ, chính hắn đã từ bỏ tôi bây giờ mới hối hận là đã quá trễ rồi.

Tôi ôm chặt Bình Nhi, nước mắt mặn chát thấm trên môi, tôi nghẹn ngào hỏi cô: “Bình Nhi, tôi thay đổi nhiều lắm sao”

Cô lắc đầu, hòa cùng với nỗi đau của tôi, đôi mắt cô nhìn tôi đầu nét ưu thương: “Không phải, cô vẫn là cô, cô chỉ cố gắng che dấu đi nỗi đau của mình mà thôi”

Tôi ôm chặt lấy Bình Nhi, ngoài Minh Tuệ ra, chỉ có Bình Nhi hiểu rõ tôi nhất, còn tất cả mọi người đều không hiểu, ngay cả mẹ, cả Thẩm Nhật Minh hay là Chu Gia Hân. Không một ai có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc này. Bụng lại truyền lên cơn đau làm tôi thiếu chút nữa cắn chặt môi đến chảy máu. Tôi phải giải quyết mọi việc, trước khi đã quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.