- Kết thúc... rồi sao? - Solanueva von Clander tuyệt vọng nhìn thứ trước mắt. Hi vọng mà cậu vừa được nhen nhóm lên đã bị vùi giập. Tưởng tượng đến cảnh mình bị cắn nát từng chút một dưới hàm ràng kia, cậu sợ tới phát nôn. Từ trước tới nay cậu chưa từng đối mặt với bất kỳ thứ gì, bây giờ khi nhìn rõ cái thế giới tàn nhẫn này cậu đã sợ hãi rồi, hối hận rồi... Nhưng thời gian đâu thể quay lại được, xem ra cuộc đời của cậu...
"Đoàng" - Một tiếng nổ lớn phát ra ngay phía sau con gấu.
- Bắn cho chắc vào, tên ngốc! - Tiếng hét của một cô gái vang lên từ phía sau lưng Clander
- Im lặng! - Tiếng khàn giọng từ một người đàn ông phát ra tuy cũng ở phía sau lưng Clander nhưng là bên trái ngược với hướng đứng của cô gái lúc nãy.
Con gấu kia đau đớn lùi lại về phía cái cây cổ thụ ban nãy. Nó gầm lên một tiếng rồi dùng sức đẩy những oán linh thể kia chui ra. Solanueva von Clander giật mình, cậu cố vẽ một đường vòng máu rồi chỉ về phía con gấu. Những cái cây nhỏ trong suốt bắt đầu mọc lên, bao bọc và giữ chặt những oán linh thể đang cố chui ra. Dù chỉ một lúc thôi, nhưng bây giờ mình vẫn còn hy vọng, cậu thầm cố trấn an mình, rồi hét lên:
- Nhắm vào đầu nó! Nhanh!
Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng lập tức ba khẩu súng đồng loạt bắn về phía đầu con gấu. Trúng điểm yếu, nó ngã gục ra. Mùi khói thuốc phảng phất cùng mùi máu tanh hôi khó chịu lan rộng ra, tuy nhiên ngay cả khi đã thấy con gấu nhắm mắt thì những người xung quanh vẫn không dám manh động. Bỗng nhiên, Clander ngã ra rồi bất tỉnh.
- ------------------------------------------
Mơ màng tỉnh dậy, thấy bản thân đang ở trong một ngôi nhà với một mùi hương thảo đặc biệt khiến Clander thoải mái, tuy nhiên khi ý thức tỉnh táo lại hoàn toàn thì toàn cơ bắp của cậu lại cứng đờ, chuẩn bị cho sự chiến đấu nếu cần thiết.
- A, tên này tỉnh rồi! - Lại là giọng cô gái lúc ở trong rừng cậu đã nghe.
- Cô làm người khác sợ đấy. - Một chàng trai bước đến bên giường Clander - Tỉnh rồi thì dậy ăn chút đi.
Nhận ra bọn họ là người lúc nãy cứu mình, Clander gượng dậy:
- Cảm ơn vì đã cứu tôi.
- Hơm có chi. Trả tiền là được rồi. - Cô gái lúc nãy lại trêu đùa.
Vươn tay ra lấy bát cháo từ chàng trai kia, cậu hạ giọng:
- Nhưng bây giờ tôi chẳng còn gì...
- Cứu người không cần đền ơn, đó là luật của chúng tôi. - Giọng nói trầm khàn phát ra từ phía cửa.
Một cô gái dáng vẻ thanh lịch đến gần Clander:
- Cậu có vẻ ổn hơn rồi đấy. Lúc nhìn thấy cậu tôi sợ phát khiếp... Cậu tên gì?
- Tôi... tôi là Corbett... Chỉ vậy thôi.
- Tôi là Lilith. Tôi cá là bọn họ chưa giới thiệu gì hết cho cậu nên để tôi giới thiệu luôn. Tất cả chúng tôi đều là trẻ mồ côi nên đều chỉ có tên không họ. Người trông già dặn nhất ở đây, với cái sẹo dưới mắt trái là Darick, anh ấy thích mấy cái áo choàng lông lắm nên đứng giữa đám đông thì có thể dễ dàng nhận thấy ngay, có ai lại quàng áo lông trong khi lại sống gần rừng chứ, nhưng anh ấy là chủ ở đây đấy nên đừng chọc anh ấy giận. Cô gái với mái tóc ngắn, đặc biệt chỉ mặc đồ nam, Arice, cô ấy hay trêu ghẹo người khác lắm. Và cuối cùng là chàng trai với cái kiểu lạnh lùng và rất gọn gàng, tươm tất, Wiliam, trông có vẻ đẹp trai vậy thôi chứ cậu ấy gái tính.
- Sao không giới thiệu bà là con người thích đạp người ta vào tuyệt vọng nữa. - Arice liếc nhìn.
Clander, người mà bây giờ đã có một tên gọi khác, Corbett khó hiểu hỏi:
- Lúc nãy tôi nghe thấy ba tiếng nổ nhưng tại sao bây giờ lại có bốn người vậy?
- Cậu cũng để ý đấy chứ. Tuy nhiên để tôi giải thích chút. Không phải là "lúc nãy" đâu mà là buổi sáng, bây giờ đã sắp tối rồi. Chúng tôi là thợ săn kiêm người trông coi khu vực rừng này, thông thường chúng tôi vào buổi sáng sẽ tuần tra khu vực này một chút rồi về nhưng lúc ấy chúng tôi đã nghe âm thanh lớn kỳ lạ nên đã đi vào sâu trong rừng hơn. Kết quả thì thấy cậu và một con gấu. Sau đó thì tất nhiên chúng tôi phân theo ba hướng mà cậu cảm nhận được, và người còn lại, Lilith sẽ cân bằng lại chỗ đứng của chúng tôi rồi chọn một khu vực xa nhất nhưng có thể nhắm chuẩn mọi thứ, rồi leo lên một chỗ cao để bắn tỉa xuống. Cô ấy luôn là người bắn cuối cùng, lúc chúng tôi gặp vấn đề nên như cậu thấy đấy, ngay cả khi chúng tôi kết thúc cho con gấu kia thì cô ấy cũng không bắn ra một viên đạn nào. - Darick vừa nói, vừa ngồi xuống một cái ghế gỗ - Tiện thể... Arice! Tôi nhắc lại lần nữa cô đừng có lên tiếng khi chiến đấu, muốn chết sao!
- Tôi... vâng! - Arice nhìn xuống sàn nhà.
- Thôi được rồi, đừng nóng giận nữa, đi nấu ăn nào. - Lilith vỗ tay, mỉm cười nhắc nhở.
Cái cảm giác ấm áp này, nó thật giống... thật giống... trước đây, khi mà Clander vẫn còn sống trong cung, nhưng không, đối với cậu mà nói, bây giờ cậu là Corbett, cậu chưa từng sinh ra ở trong cung, không phải là một vị hoàng tử, cậu đã được sinh ra khi Clander chạy dài trên hành lang lạnh lẽo.
Có chút do dự Corbett hỏi:
- Tôi đã không còn nơi để về nữa. Liệu có thể... cho tôi ở lại đây được không?
- Được thôi! Chúng tôi luôn chào đón mọi người. - Darick nhìn lại đáp - À mà cuộc sống của chúng tôi tệ lắm, nếu cậu chịu được thì chúng tôi luôn sẵn lòng. Còn bây giờ thì đợi cậu khỏe hơn đã.
- Cảm ơn... cảm ơn rất nhiều!
- Woa, cậu ta khóc luôn rồi. Xem ra chúng ta lại thêm một thành viên nữ nữa rồi!
- Tôi không có.
- Không cái gì chứ, nhận đi!
Gió ngoài trời bắt đầu thổi lạnh, nhưng lòng người ấm là được rồi.
==============
Viết xong chương này tui nói tui rơi vào trầm tư một lúc luôn.
Hôm trước tui có nói rằng, nếu năm nay tui mà đạt học sinh giỏi thì tui sẽ viết luôn bộ 1 truyện bách hợp.
Và...
Tui sắp xuất bản một bộ truyện bách hợp có tên: " Mỗi cá nhân sinh ra đều đặc biệt, tôi sinh ra không phải để giống người khác ".