Mất đúng bốn ngày Linh Nhi mới có thể đặt chân xuống giường. Cả người còn suy sụp nên bước đi cũng chao đảo. Nàng vẫn không muốn ăn, cả người cứ thế tiều tụy. Nhũ mẫu mang những gì nàng từng thích ăn nhất nàng cũng không muốn nhìn đến nói chi nếm thử. Ai cũng lo nàng sẽ đổ bệnh và không vượt qua nổi.
Lão gia ngày nào cũng đến với con nhưng nàng không nói gì, ánh mắt tròn giờ chỉ vô hồn không còn vui vẻ lanh lợi như chỉ vài ngày trước. Mỗi ngày rời đi, lão gia đều lắc đầu thở dài vô cùng phiền muộn.
Linh Nhi ngồi bên khung cửa sổ lớn, ánh mắt hướng đến nơi xa xăm vô vọng. Nàng là tiểu thư được cả nhà bảo bộc cẩn thận. Đối với sự đời nàng chưa từng ngừng lại ngẫm suy nhiều như thế. Cả đến người nàng tin tưởng, yêu thương đến dường như vậy còn làm nàng đau khổ, hỏi sao nàng còn là một Cao Linh Nhi vô sầu vô ưu.
Loáng thoáng bên tai, nàng nghe tì nữ truyền nhau cười khúc khích nói xấu mình. Họ bảo rằng nàng sinh ra giàu sang may mắn, có thế thật là đáng đời. Còn bảo giờ nàng thân dơ bẩn, không chết cũng uổng vì chẳng nam nhân nàng muốn nữa. Nghĩ đến nàng lại không muốn ăn, không muốn ra khỏi phòng, cũng không muốn tìm lí do để sống tiếp làm gì nữa. Giờ nàng mất tất cả, không còn hi vọng gì.
Nhũ mẫu bước ra không nói gì khi tam thúc cùng mẫu thân đến thăm nhưng vì nàng không muốn gặp ai cả nên không được vào. Tam thúc vờ tỏ ra khá buồn bã thay cho nàng, muốn cùng mẫu thân nàng đến thăm hỏi giúp nàng vượt qua nhưng không có cơ hội. Giờ trong phủ ai cũng vì chuyện này mà phiền muộn làm gì còn ai để ý đến Cao Lưu và phu nhân quấn quít đi chung nữa chứ.
Hai người họ cùng rời đi không quên cười với nhau. Bởi Cao Đường đang buồn vì con, tinh thần không vững để quản việc làm ăn. Thêm nhà Thọ Hiên chặn mọi mối thương buôn bán làm khó Cao gia. Đây quả là thời điềm trời cho để giành lấy nhiều thứ từ tay kẻ khác.
Vào một buổi chiều, nhũ mẫu buồn bã bước ra vì tiểu thư lại không ăn thì gặp thiếu gia. Mạnh Kỳ không nói gì, tay cầm lấy chén cháo tổ yến trong mâm nhũ mẫu cầm và nói giọng nhẹ nhàng như mọi khi…
- Nhũ mẫu nghỉ ngơi chút đi để còn sức chăm muội ấy. Ta sẽ cho Linh Nhi ăn!
- Dạ… thiếu gia cố làm tiểu thư ăn nhé! Cứ bỏ ăn thì…
Nhũ mẫu rất thương nàng, nói nghẹn lại vì sợ nàng sẽ xảy ra mệnh hệ nào. Nhưng Mạnh Kỳ gật đầu tỏ ra đảm bảo cho nhũ mẫu yên tâm. Y không nhiều lời, cầm chén cháo đi vào phòng. Tì nữ hay gia nhân đều không ai hoài nghi thiếu gia quan tâm đến tiểu muội cả. Chính vì vỏ bọc của y quá hoàn hảo, khó ai có thể ngờ rằng y là người làm ra mọi chuyện.
Không có tiếng bước chân, Linh Nhi thoáng thấy bóng người cao cao lập tức sợ hãi. Nhũ mẫu đã ra, nàng không hay có người vào phòng. Linh Nhi vội bước khỏi bệ cửa sổ, chân luống cuống nhắm hướng cửa để thoát thân. Cuống họng khô khốc ngăn kịp nàng không kêu lên kinh hãi khi y đã dễ dàng chặn lấy.
Mạnh Kỳ không nói không rằng, tuấn nhan lạnh lùng vẫn như vậy kéo nàng sang ngồi xuống bàn. Linh Nhi định đứng thì y mạnh tay ghì ép ngồi xuống. Mắt tròn của nàng bấn loạn nhìn lên, vẻ mặt của y khiến nàng sợ hãi… chính vì thế nàng không dám nhúc nhích nữa.
Mạnh Kỳ có chút hài lòng, tay nâng chén cháo còn ấm, múc một muỗng nhỏ và hướng đến nói…
- Há miệng ra!
Giọng y cứng rắn mệnh lệnh, nếu là lúc thường nàng còn tự biết thân biết phận vâng lời ngay huống chi giờ đang rất sợ Mạnh Kỳ. Môi nàng mím mím lại, bụng dạ không muốn ăn song không thể không há miệng. Mạnh Kỳ chờ đợi, trông nàng không chịu làm theo liền dùng tay nâng cằm nàng lên.
Linh Nhi run rẩy nghe bàn tay to lại giữ mặt mình ép nhìn thẳng vào y. Gương mặt y không thể đoán nổi là đang suy nghĩ gì. Sự lạnh lùng kia khiến nàng cảm thấy khổ sở khi phải dò xét điều gì có thể xảy đến với mình. Cuối cùng không cần Mạnh Kỳ phải tốn công ra lệnh lần nữa, nàng cũng chịu há miệng.
Thế là muỗng cháo đút đến rất cẩn thận. Ánh mắt y chậm rãi quan sát nàng nuốt có trôi hay không. Tuy còn vị đắng trong miệng, cổ họng đau rát nhưng nàng cũng không dám làm gì sai ý. Nếu là Linh Nhi ngày trước, không chịu ăn đã nhõng nhẽo với đại ca rồi.
Vậy là y lẳng lặng ép nàng ăn được hết chén cháo. Mỗi khi nàng không muốn mở miệng ăn nữa, y lại liếc nhẹ, nàng lại há miệng ăn ngay thật ngoan.
Chén cháo đã hết, Linh Nhi ngồi bối rối nhìn đại ca nâng nước cho mình, thậm chí còn dùng khăn lau sạch khóe môi. Hành động rất đỗi ân cần, dịu dàng của y không làm nàng thấy lạ bởi vì đại ca xưa nay luôn cưng yêu nàng như hoa như trứng. Cái mà nàng không sao chấp nhận nổi chính là sự bình thản của y như không hề xảy ra chuyện gì. Thế là nàng xoay mặt hướng khác, không muốn nhìn đại ca thêm nữa.
Thấy nàng như vậy, hắn cũng không tỏ ra tức giận. Tay y giơ đến bế nàng lên khiến Linh Nhi kinh hãi. Nàng vùng vẫy vẫn bị ẵm đi…
- Không…
Nàng sợ lắm, nàng chưa từng phải sợ hãi ai nhiều như vậy nhất là đối với chính đại ca. Bàn tay Mạnh Kỳ cứng như gọng sắt, sức mạnh nam nhân dễ dàng khống chế nàng. Y chỉ muốn đem nàng về giường để nàng nghỉ ngơi. Nhưng cả khi được Mạnh Kỳ thả xuống giường thật nhẹ, còn được đắp chăn cho thì nàng vẫn không hết run rẩy.
Y ngồi lại bên nàng, nhìn nàng vẫn là không muốn nhìn mặt mình. Mạnh Kỳ chòm đến sát vào nàng và nhẹ giọng hỏi…
- Muội có còn đau nhiều không?
Y không dám hỏi ai kể cả nhũ mẫu. Chính y làm nàng đau, y muốn chính nàng trả lời với y điều đó. Nhưng Linh Nhi có vẻ giận, nàng vẫn xoay mặt đi, thà nhìn một hướng vô định còn hơn trông thấy gương mặt đại ca thân thương lại nỡ tàn nhẫn với nàng.
Linh Nhi xưa nay có to gan cũng không dám xem hắn như vô hình như vậy. Y thấy không vui vì muốn nàng lại nhõng nhẽo cho mình quan tâm. Ít ra như thế y có thể biết nàng còn đau vì mình hay không?
Rồi Linh Nhi giật mình vì tay Mạnh Kỳ lại giữ trên má ép nàng xoay qua. Nàng chưa kịp thoái lui vì hoảng sợ thì y lại thản nhiên áp môi đến. Hôn nàng đối với y bây giờ không còn gì là chuyện cần kiềm chế hay tự ngăn cấm.
Linh Nhi là của y, môi nàng tâm nàng và cả người nàng đều thuộc về y.
Tay nàng không muốn cũng phải bấu cứng áo trên hai vai y cố đẩy người đại ca ra. Nhưng sức y mạnh mẽ ôm chặt lấy, môi triền miên ép buột môi nàng phải nhận lấy. Nước mắt nàng lại ứa ra, nghe trên đầu môi bị cướp đoạt chỉ có sự đau khổ. Nàng không muốn đại ca như thế nữa, nàng rất sợ hãi… vô cùng sợ hãi.
Cuối cùng hai tay nàng buông thõng xuống, Mạnh Kỳ vẫn ôm lấy thân thể mong manh trong tay. Môi vẫn quyện lấy từng phần môi nàng. Đầu lưỡi nàng bị cuốn lấy cùng trong miệng y gần gũi. Cổ họng thêm chút đau rát vì không thể nuốt vào thêm phần không khí hay chút nước. Chuyện vô ích như chống lại Mạnh Kỳ, nàng biết mình không đủ sức.
Linh Nhi nhắm mắt khi môi đại ca không có ý dừng nụ hôn này lại. Nàng không thể hiểu cho y đã phải chịu bao nhiêu khổ đau khi cứ kiềm chế làm một đại ca tốt bên nàng bấy lâu nay.
Còn nàng không bao giờ có thể nhận ra điều đó. Mạnh Kỳ che giấu quá kĩ. Vì thế khi bị đối xử đột ngột nàng không thể không sốc. Nàng giờ đây chỉ biết đại ca làm ra những chuyện không thể nào tha thứ được.
Cứ vậy trong khuê phòng, hai huynh muội đan chặt môi vào nhau nhưng không ai hay không ai biết hành động sai trái đó.
…
Lúc đó Cao lão gia vừa mệt mỏi trở về sau khi không thể thuyết phục mối buôn lớn. Thế lực cả Bát gia rộng lớn, thao túng nhiều thương lái trong Kỳ Mạc. Đối với chuyện trở mặt lần này với nhà họ, Cao gia nhận hậu quả khá lớn. Dẫu vải vóc có thượng hạng, uy tính có còn đi chăng nữa mà không thể bán cũng không làm được gì.
Trong phiền muộn, Cao Đường lại tính đến gặp Linh Nhi mong nàng sớm phấn chấn lại tinh thần thì ông ấy cũng cảm thấy khá hơn. Nhưng vừa ra hậu viện không ngờ nghe giọng cười khúc khích trong vườn. Chính là giọng của vợ làm sao lão gia không nhận ra.
Linh Nhi đang như thế, phu nhân đến quan tâm được có ngày đầu rồi thôi, lão gia còn nghe người mẹ có thể cười vui khi con như vậy mới tức giận.
Không ngờ đang bước nhanh đến mắng thì sững sờ trong thấy cảnh vợ trong tay tam đệ của ông ấy. Cao Lưu cười, mặt dúi vào ngực phu nhân khi bà ấy đang vui vẻ ngồi vắt vẻo trên chân hắn ta. Áo ngoài tuột ra, xiêm y xộc xệch thiếu điều lõa lồ hết cả thân trần giữa thanh thiên bạch nhật, chưa kể hành động kia không còn gì để cho là hiểu lầm. Cơn giận trong lão gia càng bừng bừng, ông ấy bước ra lớn giọng…
- Hai ngươi dám…
Cao Lưu và phu nhân đang vui vẻ, nghe giọng Cao Đường lập tức kinh sợ, có buông nhau ra ngay cũng không kịp. Phu nhân xấu hổ, luống cuống kéo áo yếm mặc lại cho đường hoàn, mắt nhìn phu quân với vẻ sợ sệt không biết nói gì. Cao Lưu cũng sợ hãi vội nói bấn loạn…
- Biểu ca… chuyện không như huynh thấy đâu…
- Không như ta thấy sao? Hai ngươi dám dan díu sau lưng ta. Thật là xem thường ta qua rồi!
Cao lão gia giận đến đỏ mặt tía tai. Có ai bị thê tử lừa dối sau lưng lại không tức giận như thế chứ. Phu nhân luống cuống vờ khóc lóc nói…
- Thiếp bị Cao Lưu bỏ bùa mê thôi lão gia… thiếp không biết gì cả!
Cao Lưu nghe phu nhân đổ hết tội trên đầu mình cũng trừng mắt tức giận. Nhưng Cao lão gia không phải si ngốc, chuyện vụng trộm bắt quả tang như thế còn gì để ngụy biện. Thế là không làm gì nóng nảy, ông ấy chỉ xoay đi làm cả hai người kia vội vã chạy theo níu kéo.
- Lão gia… thiếp thật không biết gì… Tha cho thiếp!
- Tha ư? Tha cho hai ngươi thì sĩ diện ta để đâu? Chờ ta nói với trưởng tộc đem bỏ lồng dìm chết hai ngươi tội này.
- Đừng …biểu ca!
Phu nhân và Cao Lưu thi nhau níu kéo năn nỉ. Cao lão gia tức giận xoay đá người tam thúc và hất tay phu nhân khỏi người mình. Nhìn lão gia cứ thế mà đi, cái chết cận kề trên đầu dành cho hai kẻ vụng trộm. Lễ nghĩa, luân lí không chấp nhận những loại hành động như vậy. Cao gia là vọng tộc, chuyện đem người ra xử cũng không lạ.
Cao Lưu lòm còm ngồi dậy định chạy theo thì thấy phu nhân lao chầm đến khóc nói…
- Lão gia đừng làm vậy!
Cú húc người đến đột ngột của phu nhân khiến Cao lão gia loạng choạng té nhoài về phía thân cây thụ lớn. Trán va vào thân cây không sao nhưng cả người lại té sụp xuống lần nửa đập mạnh vào một hồn đá nhẵn lớn trang trí trong vườn.
Vệt máu đỏ trên tản đá khi thân người lão gia lịm xuống làm phu nhân run rẩy. Cao Lưu bước đến nhìn thấy người biểu ca đã bất động, vết thương sau đầu chảy loan thành vũng máu nhỏ. Cả hai người đó nhìn nhau một cách kinh hãi không tả siết.
Khi đó Linh Nhi vẫn bị ép chặt trong vòng tay đại ca. Mạnh Kỳ ôm nàng, nụ hôn dài vẫn rất da diết. Khi bên nàng, y thật không muốn suy nghĩ đến những điều ngăn cấm cả hai nữa. Chỉ có y và nàng, y luôn mong sẽ mãi như thế. Liệu nàng có thấu cho lòng y đã phải trải qua nhiều khổ sở thế nào mới nhẫn tâm làm chuyện như vậy với nàng. Y yêu thương nàng, không muốn nàng đau dù là một bông hoa đánh nhẹ nói gì làm nàng tổn thương về thể xác lẫn tinh thần như vậy.
Song mọi cách đều đã không còn, y chỉ có thể dùng hạ sách chiếm đoạt nàng thôi. Rồi Linh Nhi sẽ hiểu tình cảm của y nhiều đến mức mặc kệ mọi chuyện có là điều cấm kị trong luân lí hay là ngang trái từ lời người đời mang đến.
Linh Nhi vẫn còn nghe đầu môi Mạnh Kỳ mút lên môi mình nhưng thật sự ánh mắt Mạnh Kỳ có chút phân tâm ra ngoài. Cuối cùng y ngừng lại vì lọt vào tai thứ âm thanh náo loạn của gia nhân tì nữ.
Linh Nhi thở dồn, đôi môi tê dại trong vòng tay lớn có thể nói là rất quen thuộc với nàng. Nhưng đại ca chưa từng ôm nàng như vậy, cách ôm siết của một nam nhân âu yếm nữ nhân của họ. Làm sao còn là huynh muội thuần túy khi nàng vừa kề môi với đại ca như vậy nữa.
Và giọng A Thuần không bình tĩnh báo từ ngoài cửa…
- Thiếu gia! Lão gia có chuyện rồi…
Ngay lập tức Mạnh Kỳ buông nàng để ra ngoài. Nụ hôn quá dài làm Linh Nhi còn rất choáng váng nhưng nghe cha có chuyện, nàng cũng cố theo sao đại ca một đoạn.
Những ngày gần đây nàng đau khổ, cả chút suy nghĩ cho người khác hay chính bản thân nàng còn không suy nghĩ đến. Nhưng giờ tự dưng tỉnh táo hẳn ra. Có thể do nàng vừa có thể ăn lại được sau nhiều ngày. Cũng có thể vì đại ca khiến nàng nhận ra mọi chuyện đó y không hề là vô tình hay thiếu suy nghĩ làm ra. Lí do đại ca làm thế nàng sẽ tạm không đặt câu hỏi, giờ nàng chỉ cần biết không còn có thể là hai huynh muội đơn thuần ngày xưa là đủ khó chấp nhận rồi.
…
Đến nơi, đại phu đang cố sức ngăn máu vết thương của lão gia. Mạnh Kỳ cũng rất bất ngờ nhưng tuấn nhan vẫn điềm tĩnh, không có nửa điềm tỏ ra bấn loạn. Y nhìn sang mẫu thân đang khóc thảm thiết. Tì nữ phải đỡ lên đỡ xuống. Nhìn thấy con, bà ấy cố nói…
- Phụ thân con không hiểu sao lại ra nông nổi này… Ta ra vườn đã thấy té trên đất. Làm sao bây giờ Mạnh nhi!?
Mẫu thân khóc thê lương phải dựa vào con trai mới đứng nổi. Vẻ mặt Mạnh Kỳ không khác lạ, tuy tay y ôm đỡ mẫu thân lại nhưng cảm thấy thật kì lạ. Tam thúc cũng có mặt trong khi chờ đại phu nhưng không nói gì, trông vô cùng phấn chấn.
Linh Nhi đến sau, nàng vẫn còn phải mím môi lại lo lắng ai đó nhìn thấy sẽ biết nàng vừa bị hôn. Nhưng nghe chính phụ thân bị té ra nông nổi thế, nàng cũng rưng lệ không chịu thấu. Những ngày qua cha đều đến giúp nàng vượt qua nhưng nàng tự đau khổ, ích kỉ không nghĩ hay lo lắng cho cha. Nay cha lại bị như vậy, nếu cha không vượt qua nàng không biết phải ra sao. Cả Cao gia đều nín lặng chờ đợi, chỉ có mỗi phu nhân ôm Mạnh Kỳ vẫn lén cười khẽ với tam thúc.