Hành lang dẫn đến tẩm cung của Nebanon được trang hoàng bằng những ngọn đuốc với cán được dát vàng sang bóng. Ánh lửa đỏ rực hâm nóng cả không khí suốt dọc đường đi. Những cung nữ mới được tuyển cho Nebanon tấp nập chạy đừng tốp bốn người, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Mùi rượu nho quyện chung với hương thơm hoa sen từ đâu đó, ngào ngạt làm lòng người thật rộn ràng.
Asisu muốn tận hưởng thật tốt những giây phút yên bình tại Ai Cập này, chuyện đời người, ai mà biết được sống chết ra sao, dù rằng đã chuẩn bị mọi chuyện nhưng trong lòng vẫn cứ lo. Có ai biết mình sắp bị ám sát, mà không cảm thấy sợ. Hồi còn nhỏ bị ám sát bất ngờ, nên tâm lí vẫn vô tư vui đùa, còn bây giờ, trớ trêu thật, chính mình tạo cơ hội cho người ta đến giết mình, cảm giác thật tệ hại
Nàng bước vào điện tiệc, xung quanh những tiếng ồn ào không hẹn mà tắt. Vẫn là y phục Babylon, nhưng trang sức được mang lộng lẫy hơn cả, tiếng vòng vàng va chạm nhau rủng rẻng, quạt lông trắng phe phẩy như đưa đẩy hương thơm. Asisu cười nhạt, cố gắng giữ lí trí bình thường nhất hết mức có thể.
_Hoàng tỷ, tỷ đến rồi, mau lên đây với đệ.
_Thật cám ơn hoàng đệ.
Nebanon đưa tay ra, dẫn mời nàng ngồi trên ghế cao ngay bên phải, trên bàn đã bày sẵn những món ăn được cho là có lợi đối với thai nhi, còn Lapis và Ormi thì ngồi phía xa bên dưới. Asisu lẳng lặng ngồi vào, thì bên ngoài, Menfuisu cùng Carol tiến vào. Mặt hắn trông có vẻ không vui mấy, có lẽ vì nghĩa vụ nên mới đến, chứ không hề thật lòng muốn chung vui gì. Carol từ sau hôm đó trở về, đã cãi nhau với Menfuisu một trận, cô nói hắn quá nóng nảy, không suy xét trước sau, làm tổn thương chị, coi thường mạng sống của binh lính, còn hắn ghét bị cô chỉ trích, nhưng vì bữa tiệc này, nên hai người tạm giảng hòa. Lướt ngang qua nàng, Carol cố đưa ra nụ cười tươi nhất, muốn sang chỗ nàng hỏi han, nhưng bị Menfuisu giữ lại không cho phép.
_Bái kiến hoàng huynh và hoàng tẩu.
_Được rồi.
Nebanon biết rõ, cả Asisu và Menfuisu đều không muốn đến, nhưng vì danh dự và bất khả kháng, nên hắn không màu mè gì mà trực tiếp phát biểu vài câu với mọi người, vì bữa tiệc này còn có sứ giả các nước, không phải tổ chức vì mục đích tình thân.
Sau lời phát biểu hùng hồn của Nebanon, bữa tiệc bắt đầu, nhạc kèn nổi lên giòn giã, vũ công xinh đẹp hút hồn uyển chuyển trong những điệu múa, tiếng nốc rượu và rào rạo nhai đồ ăn vang lên. Bọn người ngồi phía dưới rất thưởng thức mọi chuyện, trong khi hàng trên đều ngồi im thin thít một chỗ, không khí nhạt nhẽo, căng thẳng, buồn chán, vì vốn dĩ, ai cũng có tâm sự của riêng mình. Nebanon rất biết tận dụng, hắn đi bàn thảo, làm quen với đa số các nước, trong khi đáng lí Menfuisu phải là người thiết lập mối ngoại giao cho nước mình.
Một canh giờ trôi qua, Asisu cảm thấy thời gian đi thật chậm, siết chặt ly rượu trong tay, nàng biết mình sắp phải đi vào chỗ chết...Không đợi bữa tiệc tàn, Asisu liền cất tiếng:
_Được rồi, ta có chuyện muốn nói.
_Có chuyện gì.
Menfuisu ánh mắt trở nên dè chừng, nhìn sang Asisu, cánh tay tự động ôm Carol vào lòng như sợ nàng sẽ xông vào giết cô vợ bé bỏng của hắn ngay lập tức.
_Dù sao ta cũng đang mang thai, và chịu sự chăm sóc của Ai Cập, hiểu lầm và gây hấn cũng không được gì. Ta muốn nhân bữa tiệc tối nay, chúng ta xóa bỏ hiểu lầm, đồng thời bàn thảo thiết lập lại liên minh giữa hai nước. Hoàng đệ đã bỏ công sắp xếp bữa tiệc này, chẳng phải vì hòa hợp tình thân và vì hòa bình hai nước sao.
_Được rồi, chúng ta sẽ cùng bàn về liên minh trở lại.
Bản thân Menfuisu khá kinh ngạc, nhưng việc liên minh hoàn toàn cần thiết cho Ai Cập lúc này, vả lại hắn đang cương vì cái tôi của hắn, không biết mở lời thế nào về chuyện này, vừa hay chị lại lên tiếng.
_Nữ hoàng suy nghĩ như thế thật phúc cho muôn người. – Imphotep nãy giờ im lặng trên bàn ăn, vừa nghe được đã không kìm nổi sự vui sướng.
_Nhưng ta hơi mệt, hãy để Lapis và Ormi bàn bạc, ta muốn về nghỉ ngơi trước.
_Ta sẽ cho thêm lính theo bảo vệ.
_Hoàng phi hãy về cẩn thận, thần không theo trực tiếp bảo vệ thật không yên tâm.
_Ta không sao đâu, các ngươi cứ lo bàn việc chính sự cho thật tốt.
Vấn đề này, Asisu đã thảo luận với bọn họ, và họ cũng cho rằng, Babylon kết thêm được liên minh thì càng tốt, hòa bình vẫn tốt hơn có chiến tranh, nếu hoàng phí đã không ngại, thì bọn họ cũng chẳng sao. Với lại, lệnh của hoàng phi bây giờ, chính là lệnh của hoàng thượng. Asisu vội bước ra ngoài, ở cổng, Ari đang đứng chờ bên ngoài, lập tức kề cận nàng, dìu nàng cùng về tư phòng.
Asisu cảm thấy những bước chân của mình thật nặng nề, tim nàng dộng vào thành da thịt liên hồi, nàng sợ hãi, thực sự sợ hãi. Một tay nắm chặt quạt lông, tay còn lại bấu vào váy, nhưng vải mỏng không đủ sức cản móng tay nàng đâm sâu vào lòng bàn tay. Trong một khoảnh khắc nàng đột nhiên không muốn đi nữa, nàng ước gì bọn chúng đừng đến.
"Ta muốn hủy hôn ước với chị, ta sẽ cưới Carol."
"Ta sẽ không tha cho chị."
"Chị không bằng một góc của Carol."
"Muốn tự mình kết liễu hay muốn ta giết."
"Nữ hoàng rắn độc."
"Người đàn bà đáng sợ."
Phải! Ngươi đang trả thù bọn họ, Asisu. Ngươi là kẻ trả thù.
Làm đi thôi...Asisu...
Nàng đưa tay lên hai bên thái dương, nhíu mày, than một tiếng nhức đầu, Ari liền có cớ quay sang sai mấy tên lính mau đi tìm ngự y, rồi vài tên chạy đi lấy nước và khăn, cuối cùng chỉ còn một tên ở lại. Asisu vờ cố gắng đi thật chậm, đợi bọn chúng đến. Nhưng không gian vẫn yên tĩnh là thường.
Ba bóng người vẫn chậm rãi đi dọc hàng làng. Cho đến khi đến góc rẽ khuất ngay sau hành làng. Những bóng đen bắt đầu vụt đến vụt đi, xuất hiện trước mắt, chỉa kiếm vào người nàng. Người lính canh còn lại, lập tức phóng đến trước mặt che chắn cho nàng, còn Ari lui ra sau, nhìn chung quanh xem có kẻ nào bất ngờ đánh lén hay không.
Tất cả thảy có tám tên, một trong những kẻ to lớn nhất, có lẽ là tên cầm đầu lao đến, dùng kiếm hất văng vũ khí trên tay tên lính, rồi một chiêu hất văng hắn ra ngoài, để lại Asisu trực tiếp đối mặt.
Nàng sợ hãi, đôi chân cứ lùi dần về sau, bàn tay run toát lạnh, đôi môi mấp máy trở nên trắng bệch. Một tên nhằm vào Ari từ phía hông, cô chết đứng, chỉ kịp nhích sang một bên, vừa đúng chỗ Asisu đang bước lùi, tên đang đối mặt với Asisu còn vươn tay, đẩy mạnh một cái, bị hai lực tác động cùng một lúc, Asisu đứng không vững, một chân hạ về sau lấy lại thế cân bằng, nào ngờ phía sau là bậc thang, nàng lập tức hụt chân, té xuống, người thoải dọc trên từng nấc, bụng bị những cạnh chìa ra của thang thúc vào mạnh mẽ. Thân hình bị va đập trên những bậc đá gồ ghề, hai cánh tay và chân trầy xước phần lớn, bịch máu được giấu ở eo không cần Asisu tác động, cũng tự vỡ ra, mùi máu lạ hòa chung với những vết máu mới trên người nàng làm một, sự tanh tưởi lập tức sộc lên.
Nàng cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng vẫn có thể cử động được, đôi mắt nhướn lên nhìn về phía trên thấy thoáng Ari bị đánh ngất xỉu. Có một tên thấy Asisu ngóc đầu dậy, bèn cất tiếng cười man rợ, cầm cây đao tiến đến gần. Chết tiệt, bọn lính canh nàng sai đi sao bây giờ không một ai quay lại, lại còn lính canh không đi tuần quanh đây sao? Nàng đã cố chọn vị trí có thể kêu cứu kịp thời, nàng cho rằng bọn chúng không để ý đến tiểu tiết nhỏ nhặt. Nàng cố gắng kêu khan từng tiếng, nhưng hoài công vô ích.
Và giờ đây, nàng sắp chết.
Khi mà nàng nghe tiếng vút của đao trong gió, và ngửi thấy mùi của vũ khí gần sát mình lắm rồi, hơi thở dồn dập, mắt nhắm nghiền chuẩn bị đón nhận cái chết. Thì từ đằng sau nàng, lại có một tiếng vũ khí khác, xé gió đập mạnh vào cây đao kia, lực khá mạnh khiến tên kia rớt đao và đêu đau một tiếng.
Asisu hé mở mi, một bóng đen đã chắn trước mặt nàng. Người này thân hình rất quen, là Minuê.
_Lệnh bà thứ tội, thần đã đến muộn.
Minue, hắn đã luôn âm thầm dõi theo nàng từ khi nàng về Ai Cập, từng chút lo lắng cho nàng từ xa, lặng lẽ bảo vệ cho nàng mà không cần lệnh của hoàng đế. Hôm nay vì có việc gấp buộc hắn phải có mặt ở trại binh, nên mới tạm rời mắt khỏi nàng. Vừa xong hắn lập tức đến bữa tiệc ngay, vì hắn cũng được mời, không phải vì ham hố vui chơi, chỉ muốn nhìn thấy nàng, nào ngờ từ xa nghe tiếng kêu cứu, rồi lại thấy cảnh tượng hãi hung này. Khốn khiếp, hắn chỉ vừa mới lơ là có một chút.
Asisu bây giờ cảm giác mình có thể thở đều đặn hơn, nhìn người đang đứng trước mặt mình. Minue gật đàu trấn an nàng, rồi cầm kiếm lao vào quần chiến với bọn ám sát kia. Dù cho Minue có giỏi võ thật, nhưng tám tên kia hình như đều được đào tạo bài bản, cũng thuộc dòng tướng quan, nên Minue chỉ có thể đánh cầm cự, miệng hô la kêu cứu.
Một tên bất ngờ chiếm được ưu thế do Minue bất cẩn lộ sơ hở, một đường kiếm sượt qua vai trái hắn, may mắn chỉ làm rách áo toạc một đường trên bả vai, và vết thương chỉ ngoài da, không sâu. Nhưng Minue bị mất đà, ngã rất gần, hướng lưng về phía Asisu.
Nàng trong vô thức tính mở miệng hỏi hắn có sao không, thì bất chợt có một thứ lọt vào tầm mắt của nàng, làm lưỡi nàng cứng đơ không thốt được nên lời.