_Chúng ta bắt đầu. Cô có biết vì sao mình lại từ tương lai bị bắt về Ai Cập cổ đại không?
_Chị, em không biết, chẳng phải chính chị là người ngang nhiên bắt em đi sao? Bắt em rời xa gia đình...
_Là vì cô đã phạm phải lời nguyền. Một lời nguyền dành cho những kẻ xâm phạm lăng mộ Pharaoh. Mà chính ta là một trong những người canh giữ cũng như điều khiển sự hồi sinh. Cô đã đánh cắp di hài của bậc tổ tiên ta, phá vỡ sự yên bình của họ.
_Nhưng chị, đó là khoa học, không phải ăn cắp. Mọi người chỉ nghiên cứu để biết thêm về Ai Cập cổ đại.
_Vậy sau khi mang về, các ngươi làm gì với di hài của họ, mà các ngươi bảo là khoa học?
_Thường thì các giáo sư sẽ mổ xẻ các bộ phận, rồi cho thí nghiệm Cacbon với mẩu xương, cho chạy qua máy phân tích, xác định niên đại và lí do họ qua đời, còn nhiều thứ lắm. Cuối cùng đem đến bảo tàng trưng bày cho mọi người cùng biết
_Vậy các ngươi đã làm như vậy với bao nhiêu lăng mộ?
_Khoảng chừng dưới bảy mươi lăng mộ được khai quật, các xác ướp Pharaoh cùng vợ con của họ đều được phân tích kỹ lưỡng. (NHAC tập 1)
_Còn vàng bạc châu báu trong lăng mộ, đó đều là thứ dành cho Pharaoh...
_Chúng đa phần bị bọn trộm lấy, hoặc sẽ thuộc về người phát hiện, xung vào Viện xã hội học Cairo...rất nhiều quyết định được đưa ra...
_Người đến từ tương lai, nên biết rõ lịch sử là đương nhiên, nhưng những kế hoạch hay phương pháp biến nước đục thành trong có phải do ngươi nghĩ ra?
_Thực ra, đó không phải do em nghĩ ra, chỉ là trong tình huống cấp bách, em nhớ lại những bài học đã được dạy trên trường, và những biện pháp hay người khác đã dùng. Em thực sự chỉ muốn tốt cho Ai Cập.
_Ừ, mượn ý của người khác, rồi vơ làm của mình.
_Em không phải...
_Được rồi, ta chỉ nói cho ngươi biết, lăng mộ cuối cùng ngươi đụng đến, ngươi và cả gia đình ngươi nữa, đó là lăng mộ của phụ vương cùng mẫu hậu ta, còn có...Menfuisu và ta nữa. Menfuisu bị ngươi đem đi trước, ta may mắn hơn, đã hồi sinh kịp thời, sau đó xác Menfuisu bị mất cắp, và ngươi chỉ kịp đụng đến phụ hoàng. Ta đến thì đã quá muộn để ngăn cản. Ngươi bị chịu lời nguyền nên mới bị ta đem về đây trả giá. Nếu xác Menfuisu không bị mất cắp, ta chắc nó cũng chung số phận với các vị tiên đế trước mà bị mổ xẻ xúc phạm.
_Không thể nào...
_Cuối cùng ngươi đến đây và cướp hết mọi thứ của ta. Ngươi nghĩ ta có nên hận ngươi không?
_Em, nhưng sao chị không nói ra...em thật sự không biết...Vả lại, em không có gì sai. Đó là khoa học, không có tâm linh. Em luôn muốn bù đắp lại cho chị và Menfuisu.
_Ngươi phỉ báng thần linh? Lời nguyền vốn giấu kín, nếu mà ai cũng biết, thì...
RẦM!
Phía bên kia bức vách có gì đó dộng mạnh vào, làm Asisu và Carol giật bắn mình. Asisu nãy giờ tỏ ra bình tĩnh vậy thôi, chứ bàn tay đã bóp chặt thành ghế từ lâu, nàng sắp không chịu đựng nổi khi tiếp thu những lời nói đáng sợ của Carol. Carol thì nước mắt ràn rụa, người phương Tây vốn tin vào khoa học hơn tín ngưỡng, thần linh, cô đã làm sai chuyện gì khi chỉ đi theo đam mê và văn hóa của đất nước mình.
_Ta đi đây, cô an tâm, cô sẽ phải sống thật lâu. Mọi chuyện kết thúc được rồi. Ta sẽ không đụng đến cô và Menfuisu nữa.
Nói rồi Asisu bước ra ngoài mà không quay đầu, hay chờ câu van xin của Carol. Nàng biết rõ, tiếng động lớn kia là do Menfuisu gây ra. Nàng yêu cầu Ragashu chuyển bọn họ đến hai phòng sát nhau, với bức vách mỏng có thể nghe thấy bên kia. Có lẽ do bọn lính chỉ bị miệng và trói tay, quên trói chân Menfuisu lại, hắn mới tức giận đá vào tường như thế. Lại ở đây yên tĩnh, không gian rộng, sự yên tĩnh làm cho âm thanh vang dội nhiều hơn. Tuy nhiên, Carol không hề biết, Menfuisu đã tận tai nghe được mọi chuyện.
Tức giận cũng phải. Không, là tức đến chết mới đúng. Ai Cập cổ rất tin vào chuyện linh hồn, bọn họ tin rằng có sự sống lại sau này, nên mới ra đời thủ tục ướp xác, nhằm giữ cho linh hồn người đã khuất có vật thể nguyên vẹn để trú ngụ cho việc hồi sinh sau này, vàng bạc mang theo cũng để dự trữ cho cuộc sống kiếp sau sung túc. Đụng đến xác ướp, tức là làm cho linh hồn lang thang, không có chốn để về. Người Ai Cập cổ vô cùng coi trọng linh hồn, sự sống lại. Nên đụng đến di thể, tội lỗi còn nặng nề hơn là vô cớ giết một người. Mọi kim tự tháp hay lăng mộ tầng bậc ra đời đều nhằm mục đích bảo vệ xác ướp.
Đôi khi chiến tranh bình thường, còn không đáng sợ bằng niềm tin tôn giáo và tính ngưỡng bị xúc phạm. Carol đã chạm đến văn hóa, niềm tin tối cao của Ai Cập. Đối với thường dân, đã không chịu được, huống hồ là Pharaoh và các vị hoàng phi. Không chỉ một, mà xấp xỉ gần bảy mươi lăng mộ...
Đúng vậy, chẳng có lí nào một cô gái xúc phạm dòng tộc của người khác, rồi ngang nhiên đi vào nhà họ làm dâu và cai trị tất cả gia sản của họ, tống khứ người chị bảo vệ gia tộc ra khỏi ngôi nhà của cô ấy. Vô tư cười đùa, ham chơi, mượn ý tưởng của người thời sau, làm công trạng cho mình, khiến mọi ngừoi trong ngôi nhà đó tin và thờ mình như thánh sống.
Menfuisu đã phạm sai lầm rất lớn. Không phải vì từ bỏ hay phản bội Asisu, mà đã rước chính kẻ thù vào nhà.
- -- ------ ---
Tài liệu tham khảo: Lịch sử văn hoá thế giới, chương II: Văn hoá Sumer và Ai Cập cổ đại